Vương Đại Minh trầm mặc vài giây, tính thăm dò mà kêu một tiếng: “Manh Manh?”
Hô hấp của Chu Manh nhất thời rối loạn một chút, hắn nhíu mày, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy tiểu Minh còn nhuyễn rũ ở phía trước của Vương Đại Minh.
Vương Đại Minh bị trảo trở tay không kịp, hắn trơ mắt mà nhìn nơi yếu hại rơi vào trong tay người khác, lại không thể ra sức, chỉ có thể mặc cho Chu Manh muốn làm gì thì làm.
Chu Manh thưởng thức tính cụ Vương Đại Minh, một bên chơi đùa một bên khẽ cười bình luận: “Màu sắc phấn như thế, thật đáng yêu…”
Vương Đại Minh bị Chu Manh chơi đến mặt đỏ tới mang tai, hắn hơi di chuyển cái mông về sau, cũng không cam yếu thế mà một phát bắt được cái kia của Chu Manh.
Chu Manh từ lâu đã cương, cán hơi nhếch lên, quy đầu êm dịu no đủ, khổng lồ thô dài, một tay Vương Đại Minh suýt chút nữa không cầm được, hai cái túi túi kia đồng dạng căng phồng, tựa hồ hồi lâu không có giao ra hàng.
Phảng phất nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vương Đại Minh, âm thanh Chu Manh hơi khàn khàn mà nói: “Ta vẫn luôn giữ lại cho ngươi, chờ ngươi trở về đồng thời cho ngươi.”
Vương Đại Minh nghe hiểu ý tứ Chu Manh, nhất thời cả người đều có chút không xong, nhưng hắn lúc này lại hưng phấn nhiều hơn sợ sệt, kỳ thực hắn từ sau lần trước cơ hồ cũng không có phát tiết qua, thời điểm ở quê hắn và bà ngoại ngủ cùng phòng, căn bản không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoa-tao-nu-than-cua-ta-cu-nhien-la-nam-nhan/1998155/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.