*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lê Chi nói: “Thế sự vô thường, bình an mới là điều quan trọng nhất. Nếu như có nhỡ gì, em hi vọng Tiểu Ngư có thể sống thật vui vẻ.” Tống Ngạn Thành thay cô chuyển lời, Tiểu Chu cầm thư mời về cho bạn gái, Tiểu Ngư nhìn thấy liền khóc. Tới thứ bảy, Lê Chi cố ý đến chỗ hẹn sớm. Câu lạc bộ này được quản lý dưới danh nghĩa của Tề Minh, vô cùng cao cấp và riêng tư, để cho người quen tới làm việc ở đây cũng tiện. Dàn âm thanh ở KTV đã được điều chỉnh tốt, khúc dương cầm du dương vang lên khắp căn phòng. Lê Chi còn nhờ nhân viên chuẩn bị bóng bay và ruy băng, cuối cùng thì cô tự mình ngồi bệt trên mặt đất để chuẩn bị. Tống Ngạn Thành nhớ lại, hình như anh chưa từng thấy Lê Chi hát bao giờ. Thừa dịp Tiểu Chu và Tiểu Ngư chưa tới, Tống Ngạn Thành ngồi xuống trước mặt cô, hơi có chút hưng phấn, nói giản lược đúng trọng tâm: “Lần thứ nhất em phải trao cho anh mới đúng chứ.” “Chưa cho anh hả?” Lê Chi cầm dải ruy băng nện anh, xấu hổ trừng mắt, “Anh lại đang nói lăng nhăng bại hoại cái gì đó!” “Oan cho anh quá.” Tống Ngạn Thành giơ tay đầu hàng, cười nói: “Anh chỉ đang nhắc tới chuyện ca hát thôi mà.” Lê Chi: “…” Cô quay đầu qua chỗ khác, “Em ấy hả, ngũ âm khuyết thiếu, hát khó nghe lắm.” “Tiếng Chi Chi kêu êm tai mà, đừng nói vậy.” Đôi mắt Tống Ngạn Thành sáng ngời như muốn quyến rũ cô, chút giả vờ vô tội trong mắt không còn lại gì, tất cả đều là sự không đứng đắn. Lê Chi liếc anh, cái đồ dâm dê này, chẳng bao giờ nói được văn hay chữ tốt. “Thật sự không dễ nghe, không lừa anh đâu.” Lê Chi lầm bầm: “Ngũ âm khuyết thiếu, chính là cái loại nghe xong là muốn tự sát đó.” Vừa nói xong, Tiểu Chu gọi điện tới, nói là bọn họ đến nơi rồi. Tống Ngạn Thành đi xuống dưới tầng đón hai người. Tiểu Ngư vì bệnh nên phải ngồi xe lăn, đeo khẩu trang. Hôm nay cô bé cố ý trang điểm để che đi thần sắc bạo bệnh của mình, cả người đều bừng sức sống. Lê Chi nhìn thấy cô liền chủ động ôm lấy, chân thành nói: “Tiểu Ngư, hôm nay em rất xinh!” Tiểu Ngư ngượng ngùng, nhẹ nhàng kéo kéo tay Lê Chi, “Em cảm ơn chị.” Tống Ngạn Thành đứng ở phía sau, đưa tay khoác lên vai Lê Chi, nhẹ nói: “Đi nào ca sĩ, tới lúc mở concert rồi.” Lê Chi quay đầu trừng anh, dù chỉ là mấy người quen nhưng cô vẫn thấy hồi hộp. Cô đi lên sân khấu, ngồi lên ghế cao, cầm chiếc micro lên. Tống Ngạn Thành không nhịn được cười, cũng ra dáng ca sĩ phết nhỉ. Tiểu Chu chắc chắn là người xứng với chức trưởng fan club nhất, vỗ tay hò hét, “Trời ơi! Giọng hát của thần tượng nhà mình như tiếng suối trong vậy á!!” Tống Ngạn Thành e hèm một tiếng, “Cô ấy còn chưa hát mà.” Lê Chi lập tức lúng túng, nhưng tới khi nhìn vào Tiểu Ngư, cô lấy lại bình tĩnh, cô điều giọng mình nhỏ hơn, nói: “Ca khúc đầu tiên là để dành tặng cho Tiểu Ngư. Chị biết em sắp phải làm phẫu thuật, đây là một chuyện rất tốt, đừng sợ. Chị sẽ chờ em hồi phục, đợi sau khi em khỏe hẳn rồi thì đến thăm chỗ làm của chị nhé, chị sẽ mời em đi ăn ngon.” Tiểu Ngư gật đầu, đôi mắt sáng ngời nhưng chứa cả trăm ngàn vì tinh tú. Lê Chi chọn bài hát, khúc dạo nhạc vang lên, nhưng những nốt nhạc nhẹ nhàng trầm bổng bỗng biến chất khi cô cất giọng: “Em đã từng phí hoài thời gian của bản thân, thậm chí thấy chết không sờn. Nhưng rồi vì yêu anh nên em khát vọng mình sống lâu trăm tuổi Ngàn lời thề non hẹn biển chẳng bằng sự cố gắng không gục ngã Để không làm anh thương tổn, sầu bi” (*) Bài hát Thân thể khỏe mạnh – Trương Vệ Kiện Lê Chi hát rất nghiêm túc, nhưng khi lời ca ra khỏi miệng thì lại nát bét. Mấy ‘thính giả’ đưa mắt nhìn nhau, Tống Ngạn Thành rồi lại dùng ánh mắt ra hiệu Tiểu Chu, dường như đang hỏi: “Giờ cậu còn dám khen thần tượng của cậu nữa không?” ―― Bởi vì Lê Chi nói đúng sự thật, khoản ca hát của cô thực tệ. Cuối cùng thì sao, Tiểu Chu vẫn khen lấy khen để, mặt không đỏ tim không đập nói: “Rất có tiềm năng làm ngôi sao tầm cỡ Thiên Vương!! Chị đẹp lắm ạ! Đẹp tới nỗi lòng người vỡ tan!!… Lỗ tai cũng vỡ luôn một nửa.” Tống Ngạn Thành: “…” Thôi được rồi, đủ tư cách làm fan. Đương nhiên là Lê Chi biết thực lực của mình ra sao. Như một bạn nhỏ lo lắng bất an khi biểu diễn trước đám đông, cô ngồi trên ghế chân cao xấu hổ vò đầu gãi tai. Cô ra vẻ lúng túng, còn hướng xuống dưới sân khấu cúi đầu thấp như thật, “Xin lỗi mọi người, đợi lát nữa tôi hoàn tiền vé nha.” Tiểu Ngư thực sự vui vẻ, cười tươi, nước mắt chảy ra. Vậy đây hẳn là ý nghĩa của thần tượng. Cô ấy có thể là một ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, để dù trong đêm tối bạn vẫn có thể tìm ra. Hoặc cô ấy cũng có thể là một người bạn bình thường, gần ngay trước mắt, vô cùng chân thật, nhưng cũng chính vì thế mà làm bạn cảm động. Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô ấy, từng câu từng chữ cô ấy nói ra, dù rằng không hoàn hảo, nhưng đều có thể hóa thành động lực cho bạn, ủng hộ bạn, cảm hóa bạn, tiếp cho bạn một nguồn sức mạnh vô hình, giúp bạn có đủ dũng khí để có thể tiếp tục có cái nhìn lạc quan về thế giới này. Thế giới này, dù không thể biết trước ngày mai sẽ ra sao, sẽ có những lúc buồn đau, khổ sở, nhưng có một điều vô cùng tốt đẹp đó là, ở phía trước sẽ luôn có người chờ đợi. Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Tiểu Chu, sau đó cẩn thận nắm lấy tay cậu, khẽ nói: “Chu Chu, em không sợ gì cả, em muốn được phẫu thuật, em muốn được khỏe lên, em muốn được ở bên anh càng lâu càng tốt.” Tiểu Chu kích động muôn phần, đồng thời lặng lẽ thề trong lòng, sau khi về sẽ nhấn tặng Tống Ngạn Thành cả trăm cái du thuyền. Lê Chi xuống khỏi sân khấu, vô cùng xấu hổ, cười ngây ngô với Tống Ngạn Thành, gãi đầu: “Khó nghe nhỉ.” Tống Ngạn Thành nhíu mày, ngại nóng, cởi áo khoác đưa cho cô, “Em cầm lấy.” Bên trong anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu xám thẫm, vai rộng eo hẹp chân dài, đẹp trai mê người. Anh chọn một bài hát, sau đó thành thạo cầm lấy micro, thân thể khẽ đưa theo nhịp của khúc dạo nhạc. Đó là một bài hát tiếng Quảng Đông, Lê Chi không ngờ rằng Tống Ngạn Thành lại hát hay tới vậy. Giọng nam trung xen với tiếng đàn cello khiến người nghe rung cảm. Âm Quảng Đông của anh rất chuẩn, giọng đậm chất trữ tình, các âm cuối đều được nhấn nhá vừa phải. Hẳn là Tống Ngạn Thành đã rất quen với bài hát này, anh còn chẳng thèm xem lời bài hát chạy trên màn hình, cũng không cần ngồi xuống. Anh thư thả đứng trước màn hình, người và nhạc như hợp làm một. Tiểu Chu trầm trồ, “Đây mới là ca sĩ thực thụ nè.” Tiểu Ngư cũng không khỏi kích động, lấy điện thoại ra lặng lẽ quay video. Lê Chi có hơi mơ hồ, ánh mắt thâm tình của anh phản chiếu bóng hình cô, mỗi khi một câu hát ngọt ngào như mật vang lên, hình ảnh cô trong ánh mắt Tống Ngạn Thành lại như đang bùng cháy ―― “Dù cho nàng thuần phục hàng trăm vạn người Tôi chỉ dùng cả cuộc đời mình để sùng bái một người phụ nữ mà thôi Cũng dùng cả đời này, nguyện cả đời làm bề tôi của nàng.” Ca khúc này chính là “Quần hạ chi thần”*. (*) Ca khúc “Quần hạ chi thần” – Trần Dịch Tấn Cơ thể của Tiểu Ngư không tốt, không thể ở bên ngoài quá lâu. Rất nhanh sau đó, buổi hòa nhạc ‘tưởng của vợ hóa của chồng’ này chính thức kết thúc. Tiểu Chu hôm nay lại đổi sang lái xe việt dã để còn tiện sắp xếp chỗ cho xe lăn của Tiểu Ngư. Lê Chi giúp đỡ cô bé lên xe, sau đó nói với Tiểu Ngư: “Em phải ngoan ngoãn trị bệnh đó biết chưa, chị chờ tin tốt từ em.” Tiểu Ngư gật mạnh, “Vâng!” Mà ở một bên khác, Tống Ngạn Thành hỏi Tiểu Chu: “Thời gian phẫu thuật cụ thể có chưa?” “Sáng nay bác sĩ vừa gọi cho em, qua hai tuần nữa, ngày mười tám.” Ánh mắt Tiểu Chu xa xăm vừa phấn khởi lại vừa âm thầm buồn khổ. Tống Ngạn Thành vỗ vai cậu, “Đã chờ đợi được lâu như vậy rồi thì thêm hai tuần nữa có là gì. Bệnh viện nào? Để tôi liên hệ người quen giúp cậu, nếu ngày đó cần thì nói cho tôi biết một tiếng.” Tiểu Chu vô cùng cảm kích, bỗng nhiên nhào tới ôm lấy anh, lớn tiếng hô: “Anh rể!!” Thanh niên cao lớn, cứ đột nhiên nhảy bổ tới như vậy khiến Tống Ngạn Thành không đứng vững, phải lui hẳn về sau. Anh cau mày, khẽ mắng, “Thằng nhóc này.” Tiểu Chu ra vẻ bí mật nháy mắt với anh một cái, “Anh rể, đợi lát nữa em sẽ đưa anh một món quà coi như tạ lễ.” Sau đó cậu vội vội vàng vàng lên xe như kẻ hâm, Tống Ngạn Thành nhìn mãi cũng thành quen, cũng chẳng lấy gì làm lạ. Sau khi tiễn hai người đi, anh và Lê Chi mới lên xe của mình. Tống Ngạn Thành ngồi trên ghế lái thắt dây an toàn, còn Lê Chi thì lười biếng thở dài, “Ai dà, tiếc quá đi mất!” “Hả?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ là vì tư thế của anh nên trên trán xuất hiện một nếp nhăn, khá gợi cảm. Lê Chi liếc mắt đưa tình với anh, “Biết thế em mặc váy tới, để hợp với bài hát vừa rồi của anh.” Tống Ngạn Thành thích thú nhìn cô, sau đó đột nhiên lại gần, trầm giọng nói: “Trong ca khúc đó có một câu, em nghe rõ không?” Không đợi cô phản ứng, Tống Ngạn Thành đã khẽ cất tiếng hát: “…Ngẩng đầu nhìn làn gió dưới váy dài, xúc cảm mềm mại giống hệt như trong tưởng tượng, mỗi lần ngoảnh đầu nhìn lại đều không uổng phí, đều khiến nhiệt huyết sục sôi, thiêu đốt…” Mỗi chữ anh hát đều chứa ý cười vô lại, ánh mắt trở nên thâm thúy, cuối cùng còn thủ thỉ nhẹ nhàng, hết sức mê hoặc: “Chi Chi không cần mặc váy, anh vẫn có thể thiêu đốt.” Đêm nay Tống Ngạn Thành lại một lần nữa chứng minh, hai người có tình với nhau, có rất nhiều phương thức và khả năng để cùng nhau làm chuyện vui vẻ. Chiếc xe Cayenne đen bóng đứng ở đỉnh núi Tây Minh, trong lúc đêm tối không một bóng người, may mà sàn xe vững chãi, cho nên thân xe không bị rung động theo. Trong không gian nhỏ hẹp, cùng với xúc cảm khác biệt khiến cho các giác quan trở nên nhạy bén gấp nhiều lần. Lê Chi nhiều lần ngất lên ngất xuống, cuối cùng chân cô vô lực và trượt khỏi tay Tống Ngạn Thành, đáp lên vô lăng, vô tình chạm vào công tắc. Cần gạt nước đột ngột khởi động, Tống Ngạn Thành đột ngột lùi lại, xương cụt lại vừa vặn đập vào giữa vô lăng. “Khẽ thôi ――!” Đột nhiên tiếng còi xe vang lên khiến Lê Chi giật nảy mình. Tống Ngạn Thành nhễ nhại mồ hôi, siết chặt tay cô, đôi mắt đã đỏ ngầu. Lê Chi cả kinh, vội vàng đẩy anh ra, “Tống Ngạn Thành, anh không đeo bao hả!!” Cô dùng lực khá lớn, đập bốp một cái vào khung xương lồng ngực của anh, khiến cho anh run lên vì đau. Tống Ngạn Thành gầm nhẹ: “Có mỗi một cái ghế lái, em còn bảo anh lui ra chỗ nào nữa? Một người lên một người xuống rồi lát có thêm chỗ.” Lê Chi bối rối, cũng không dám động đậy, nhìn cái thứ cứng rắn trước mặt này, cô sắp khóc rồi, “Em phải làm sao bây giờ?” “Sinh chứ sao.” Ngoài mặt Tống Ngạn Thành bình tĩnh, nhưng thực ra trái tim đang đập thình thịch, còn căng thẳng hơn cả cô. “Anh đi luôn đi!” Lê Chi đấm anh, “Đều tại anh cả!” Tống Ngạn Thành bị đánh đau, mồ hôi trượt theo đường cong cổ, rơi xuống xương quai xanh, sau đó lại trượt xuống, chảy qua cơ ngực và vùng bụng. Anh cảm thấy buồn cười, trấn an cô: “Nào có dễ mang thai như vậy, chẳng phải fan của em đều nói anh mười phút sao, không mang thai được đâu, ngoan.” Lê Chi trừng mắt, lầm bầm kháng nghị: “Mười phút cái khỉ.” Tống Ngạn Thành cong eo, đưa cái chân dài miên man qua bảng điều khiển, ngồi sang ghế phó lái, để lại ghế tài xế cho Lê Chi. Sau khi được ‘cho ăn no’, từ con mắt tới cái mày của người nào đó đều trở nên phóng đãng. Anh cười, trêu chọc cô, “Không thì em thử ngồi xổm lên đi.” Lê Chi: “?” “Như vậy thì có thể ra được một ít.” “…” Cái đồ lưu manh này. Buổi đêm thật oi bức, chiếc Cayenne như mãnh thú được thỏa mãn, lúc chạy dọc theo đường Bàn Sơn về thành phố tốc độ cũng nhanh hơn chút. Lê Chi đã quá mệt mỏi, trên đường đi đã ngủ mất. Tống Ngạn Thành gọi cô dậy, cô liền chơi xấu, nhắm mắt thò tay ôm cổ anh, lầm bầm: “Anh ôm em lên đi.” Tống Ngạn Thành cúi người, “Được, để anh ôm nào.” Cả đêm, Lê Chi dường như đều được anh ôm vào lòng mà ngủ. Trong mơ, cô thấy Tống Ngạn Thành đang ngồi trên đám mây bảy màu, thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cô, sau đó còn dùng phép thuật biến ra một cục gạch. Anh cầm lấy cục gạch đó, quỳ gối xuống, “Chi Chi, kết hôn với anh nhé.” Lê Chi bị cục gạch kia làm cho tỉnh giấc, sau đó quay đầu nhìn Tống Ngạn Thành vẫn còn đang ngủ say, lay lay anh tỉnh dậy, hoảng sợ hỏi: “Tống Ngạn Thành, anh không bị phá sản đó chứ?” Tống Ngạn Thành: “…” Mới sáng ngày ra đã nói mấy cái quái gở gì đâu. Vừa lúc đó, Mao Phi Du gọi điện cho cô. Lê Chi vừa bắt máy đã nghe được giọng nói lo lắng của anh ta, “Đệch mợ, video của cái người kia nhà cô bị đăng lên mạng rồi!” Lê Chi tối sầm hai mắt, “Video scandal hả? Với ai?!” “…Cô nghĩ gì thế.” Mao Phi Du nói: “Là video quay lại cảnh mấy người hát hôm qua á.” Nói đúng ra thì là video quay lại cảnh Tống Ngạn Thành hát bài “Quần hạ chi thần” kia. Video được quay chất lượng cao, không hề dùng filter chỉnh sửa nhan sắc, hoàn toàn là dáng vẻ vốn có của anh. Trong video, Tống Ngạn Thành cao lớn, chân dài miên man, khôi ngô tuấn tú. Anh cầm micro, phong thái thư thả tự tin, cùng với mái tóc hất, ngũ quan chỉn chu sắc sảo. Khí chất tuyệt vời tới từng chi tiết, dù chỉ mặc áo len cũng không hề làm giảm đi thần thái cao quý. Mấu chốt ở đây là! Đây là ca khúc tiếng Quảng Đông! Vậy mà anh hát vô cùng hay!! Lúc Tiểu Ngư quay video này còn cố ý quay cả Lê Chi vào, khoảng chừng một, hai giây. Sau khi đăng lên super topic [Anh rể 101], đám Quả Lê Cam bùng nổ!! Tống Ngạn Thành và Lê Chi trong cùng một khung hình. Đây đích thị là anh rể, không còn nghi ngờ gì nữa. Đám Quả Lê Cam bắt đầu điên cuồng bình luận: [Trời ạ! Hóa ra là anh rể thật kìa!!] [Móa!! Đẹp trai vãi! Quả khí chất kia muốn tung nóc nhà luôn quá!] [Không còn lo Tổng giám đốc kiêm ca sĩ này không phải anh rể tốt nữa rồi! Hu hu hu! Chỉ với cái mặt này thôi là tôi đã đồng ý mối hôn sự này của con gái rồi!!] [Hóa ra tờ giấy chứng nhận kết hôn kia là thật à!! Chi Chi còn trẻ vậy đã kết hôn rồi sao!! Vô cùng dũng cảm!! Yêu chị 3000!!] Bởi vì vẻ đẹp của Tống Ngạn Thành đạt tiêu chuẩn, cộng thêm giọng ca vàng, Quả Lê Cam đã nhanh chóng chấp nhận vị anh rể này, hơn nữa còn rất hài lòng. Supertopic [Anh rể 101] lúc đầu chỉ toàn bình luận phỉ nhổ, giờ nhìn thấy cái video này thì ngay lập tức lật mặt nhanh như lật bánh tráng, tất cả bình luận đều chỉ có độc nội dung ton hót, nịnh nọt Tống Ngạn Thành lên tận trời: [Chân của anh rể không phải chân thường đâu nhé, đây là loại chân có thể làm rạng danh nước nhà đó ạ!] [Mặt như ngọc Hòa Điền* chính là anh rể! Mắt kiếm mày sáng chính là anh rể! Ôi trời ơi cặp mi của anh tôi quyến rũ chết người!] (*) Ngọc Hòa Điền còn có tên khác là Ngọc bích Tân Cương, bởi nó luôn được tìm thấy ở sườn núi phía bắc Côn Luân – Tân Cương của Trung Quốc. Nó là một trong bộ tứ Ngọc nổi tiếng nhất Trung Quốc, có vẻ bề ngoài cực kỳ sang trọng và xinh đẹp. Ngọc Hòa Điền (trắng) [Xin anh rể đừng ra đường tùy tiện, sẽ làm gia tăng tỉ lệ tai nạn giao thông đó huhu, xin anh đấy nhá!] [Không được rồi, hôm nay tôi sẽ phải mạo phạm anh rể, mạo phạm trưởng bối!] Mà Tống Ngạn Thành ngồi ngây ngốc ở trước điện thoại cả buổi mới hiểu ra lời Tiểu Chu nói hôm nay là có ý gì. Cái này đâu chỉ đơn giản là tặng quà đâu, đây là tặng cả mùa xuân cho anh rể rồi đó! Mà Lê Chi đang mai danh ẩn tích bỗng lên hot search lúc sáng sớm, tiêu đề giật tít: [Lê Chi kết hôn.] Cánh báo chí chia sẻ lại bài đăng của Quả Lê Cam, hơn nữa còn kèm theo cả cái ảnh giấy chứng nhận kết hôn photoshop kia. Dân cư mạng trông thấy liền chúc phúc: [Chúc mừng nha! Cô ấy chắc là người kết hôn sớm nhất trong số các tiểu hoa đán mới của làng giải trí đó nhỉ? Rất can đảm luôn đó!] Lê Chi đờ đẫn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Ngạn Thành. Anh cũng quay sang nhìn cô, trong mắt chất chứa sự ranh mãnh. Lê Chi mãi sau mới nhận ra, người đàn ông này chính là cao thủ ―― Dùng dư luận để ép cưới, không lấy cũng phải gả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]