Loại cảm giác không cam lòng này có chút vi diệu, có lẽ là dựa vào tâm trạng “tôi vì cô mà bỏ tiền ra, cớ sao lại may áo cho người khác”.
Ngữ khí Tống Ngạn Thành lạnh lẽo, “Nói không chừng đây còn là một fan nam.”
Lê Chi hưng phấn: “Thật sao?”
Tống Ngạn Thành: “…”
Thì có ai nói không phải đâu.
Ơ nào bình tĩnh, thần kinh à? Tự nhiên lại đi châm chọc bản thân mình.
Lê Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn anh, “Không phải là anh mua đó chứ?”
Tống Ngạn Thành khăng khăng phủ nhận: “Tôi đâu có điên.”
Lê Chi áy náy cười cười, cũng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, nghĩ bằng đầu gối cũng biết được đây là do Mao Phi Du gửi tới, vì chỉ có anh mới biết được địa chỉ chỗ này. Mao Phi Du không có tiền, nhưng mấy mối bán đồ linh tinh chắc cũng có để ý, hẳn là tiện tay lướt lướt đâu đó rồi đặt về cho đây mà.
Đọc Full Tại truyentop.net
Trước khi đi ra ngoài, Tống Ngạn Thành dặn cô: “Chuẩn bị một chút, buối tối quay về khu nhà cũ cùng tôi.”
Lê Chi nhanh chóng gật đầu, “Được được được, bốn giờ chiều tôi có chút việc vặt, nhưng sẽ không trễ hẹn đâu.”
Tống Ngạn Thành mặt không biểu cảm, không nói gì. Đương nhiên là không trễ hẹn, lịch trình hai ngày này của cô Quý Tả đã sớm báo cáo cho anh rồi.
Chín rưỡi tới tập đoàn, tất cả mọi người đều đang bận rộn. Văn phòng của Tống Ngạn Thành là chỗ vắng vẻ quạnh hiu nhất trong số mấy văn phòng lãnh đạo cấp cao ở đây, cuối năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo/1100776/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.