Còn chưa tới năm giờ chiều nhưng sắc trời đã chập choạng tối.
Tống Ngạn Thành ngồi ở trong phòng làm việc vài giờ liền để sửa chữa một phần của bản kế hoạch công ty. Sau khi xem qua báo cáo dữ liệu phản hồi của Quý Tả, anh mới đứng dậy đi qua đi lại giãn gân cốt một chút. Điện thoại đã bị anh tắt âm từ lâu, hai tiếng trước thầy huấn luyện chó gửi cho anh một tin nhắn, ngoài ra còn một tin nhắn về báo cáo hàng ngày của công ty.
Tống Ngạn Thành đưa tay bật lại chuông điện thoại, úp màn hình xuống mặt bàn.
Tống Ngạn Thành cầm cốc nước đi từ trong hòng bếp ra, bỗng thấy một sinh vật sống xuất hiện trong phòng khách, bất giác liền lùi về phía sau. Khi đã nhìn rõ được đó là ai, anh mới nhíu mày, “Về rồi?”
Lê Chi lẳng lặng ngồi yên trên ghế sopha, đưa lưng về phía anh nên không thể nhìn rõ vẻ mặt cô, xương bả vai hơi cong, đường vòng cung của vai biểu hiện ra sự uể oải mất tinh thần.
Cô không lên tiếng, cũng không nghe.
Tống Ngạn Thành đi qua đó, nhìn cô một cái, bởi vì không rõ tình huống cho lắm nên trong giọng điệu vẫn thong dong giữ thái độ trêu chọc, hỏi: “Bữa tiệc tối còn không tham gia luôn?”
Lê Chi vẫn cúi đầu như cũ, sau nửa ngày trời mới ngẩng đầu lên liếc anh một chút, khàn giọng nói: “Không đóng phim nữa”
Cô đơn đã chạm tới ranh giới, cô cố chấp gắng gượng để bản thân mình không trở nên đáng thương, nhưng khổ nỗi, vào những lúc như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo/1100772/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.