Đôi mắt cô gái ươn ướt khiến cho người khác phải cảm thấy thương tiếc. Động tác vung tay của Tống Ngạn Thành tạm ngưng.
Khi Lê Chi vừa cảm thấy có chút hi vọng thì anh lại không chút do dự, dùng sức gỡ tay cô ra, giọng điệu tựa như đang ra lệnh, bảo cô phải xuống xe.
Lê Chi đứng trong màn đêm đầy gió lạnh hít khói xe. Cô nhìn theo chiếc Bentley cho đến khi nó chỉ còn là một cái chấm nhỏ mơ hồ. Lê Chi đi dọc bờ sông, sóng lớn ào ạt đánh lên bờ từng đợt từng đợt. Lê Chi rùng mình, rốt cuộc cũng nhớ ra rằng mình nên bắt taxi.
Đã hơn mười giờ tối, khoa điều trị nội trú cũng dần yên ắng.
Phòng bệnh của bà nội cô là phòng ở chung của ba bệnh nhân. Đầu tuần bà nội cô đã làm phẫu thuật, giờ đã được tháo giá đỡ, khí sắc cũng dần tốt lên.
Lê Chi dẫn dì giúp việc đi ăn bữa khuya, cảm tạ bà ấy đã chăm sóc bà nội cô.
Bà cô đã gần bảy mươi rồi, dáng người phúc hậu, tóc cắt ngắn ngang tai, vì bị bệnh mà trên mặt bà xuất hiện rất nhiều đốm đồi mồi.
“Bé con, gần đây bận lắm sao? Nhìn con gầy quá” Bà nắm lấy tay cô.
Lê Chi cũng cầm lấy tay bà, cười cười: “Đúng đó ạ, con vừa mới hơ khô thẻ tre* một bộ hí kịch cổ trang thôi mà lại sắp phải tham gia quay một bộ phim truyền hình hiện đại rồi… Mao Phi Du còn thay con nhận mấy cái chương trình truyền hình nữa cơ, con còn đang phân vân đây”
(*hơ khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo/1100759/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.