Editor: Phác Hồng
Hứa Minh Thế chỉ bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi rời đi. Liễu Diên nhất thời không nghĩ được lí do ngăn cản, chỉ vào Trầm Giác bảo hắn đi cùng lão. Đã đầu xuân, Hứa Minh Thế dỡ xuống tấm áo bông nặng trịch, tinh thần lão tốt hẳn. Nhưng dẫu sao vẫn là một lão nhân thất tuần, Liễu Diên không an tâm để lão một mình bên ngoài.
Trầm Giác không nói nhiều, nhanh chóng thu dọn hành trang rồi theo lão xuất môn.
Hứa Minh Thế thấy Trầm Giác đuổi theo vốn định ngăn lại nhưng cuối cùng chỉ há miệng, chung quy già rồi, lão cũng sợ bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có một người trẻ tuổi săn sóc bên cạnh, lòng lão cũng an ổn. Nhưng lão vẫn không nói đi đến đâu, cả chặng đường cứ im thin thít, cái cau mày nói rõ lão đầy bụng tâm sự. Lão không chịu nói, Trầm Giác cũng không hỏi nhiều, hắn vác hành lí đi cạnh, im lặng tựa như không tồn tại.
Một đường rảo bước, trước lúc mặt trời xuống núi, hai người đã rời La Phù Sơn hơn năm trăm dặm. Lấy cước lực của Trầm Giác vốn có thể đi xa hơn nhưng Hứa Minh Thế rõ ràng không đi nổi, chỉ năm trăm dặm mà lão thi pháp bôn tẩu không nhanh không chậm một ngày, lúc dừng lại sắc mặt đã vàng vọt, trán đổ đầy mồ hôi.
Hai người dừng ở một thôn quê, hoàng hôn đã sâu, Trầm Giác nhìn quanh bốn phía, cảm thấy cảnh sắc có phần quen mắt. Đứng đó một lúc lâu, Trầm Giác đi về hướng đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-xa/1919401/quyen-3-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.