Editor: Phác Hồng
Trầm Giác đi theo sau Y Mặc, cẩn thận từng bước một, không biết trong mắt là vướng bận hay âu lo, cuối cùng biến mất ở phía kia bầu trời. Mà Y Mặc không quay đầu lại, có lẽ hắn sợ khi quay đầu sẽ không thể bỏ đi.
Liễu Diên đứng đó nhìn bọn họ dần xa, trong một ngày nắng rơi ấm áp, bọn họ cứ thế biến mất. Gió rừng thổi mái tóc dài của y, nhẹ nhàng nâng lên rồi nhẹ nhàng buông xuống, từ ngày ngời nắng đến tận chiều hun hút. Y không hề cử động hệt như pho tượng đá già cỗi mãi chờ đợi tình nhân quay về trong truyền thuyết.
Trời tháng sáu chóng đổi chóng thay. Gió rừng dần lớn, những ngọn cây trong bóng tối lờ mờ lắc lư “phần phật” tựa như ngàn vạn lá cây cùng tấu lên âm thanh của chính mình. Đuổi theo tiếng sấm, một tia chớp sáng ngời rạch ngang chân trời, thoáng như ban ngày. Liễu Diên khẽ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn trời, từng giọt mưa lớn lác đác vỗ lên mắt y, từng giọt từng giọt, rơi lên da thịt rồi gõ những tiếng giòn vang dội. Trong một chốc, mưa to tầm tã.
Không biết tại sao Liễu Diên nhớ đến không lâu trước đây, khi y còn là kẻ ngốc sống cùng Y Mặc trong viện này. Bởi vì trong núi mưa nhiều, mỗi lần hăng say chơi đùa, Y Mặc sẽ gọi y thật to, không cho phép chơi nữa mà phải lập tức trở về phòng. Dĩ nhiên là y không chịu, dây dưa hồi lâu, lần nào cũng đều là Y Mặc dắt y về nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-xa/1919383/quyen-3-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.