Editor: Phác Hồng
Trầm Giác đi rồi, tiểu viện trở nên an tĩnh. Y Mặc vốn ít lời, Liễu Diên thậm chí không nói, nhà chỉ có Trầm Giác nói nhiều giữ cho căn nhà vang tiếng huyên náo. Hiện nay Trầm Giác vừa đi, không khí yên lặng khiến Y Mặc cảm thấy có chút xa lạ. Tựa hồ hiểu được điều gì đó, Liễu Diên chưa bao giờ nói chuyện bắt đầu huyên thuyên. Tựa như bi bô tập nói, nói như vẹt, trước tiên là từng chữ từng chữ: được, không, đi, ăn, ngủ, ôm.
Thường thường vào lúc nó dang tay muốn Y Mặc ôm, Y Mặc liền ôm nó lên đi một đoạn rồi sẽ buông.
Hiện tại lại rất dính người, buông xuống cũng không xê dịch, ngón tay thẳng tắp đâm trước ngực hắn, chọc chọc nói: Y Mặc, ôm.
Mệt thì sẽ nói: Y Mặc, ngủ. Đói bụng lại nói: Y Mặc, đói.
Dần dà Y Mặc phát hiện trước mỗi câu nói của nó đều phải kèm theo tên hắn. Tựa như cất chứa chút gì đó cố chấp, chỉ cần nó nói bất cứ chuyện gì đều sẽ gọi tên hắn. Cho dù chả liên quan đến hắn, tỷ như nó ở trên núi trông thấy một con chim, dẫu Y Mặc không ở bên cạnh cũng sẽ nói: Y Mặc, bay.
Ngày hôm đó, Liễu Diên ngồi xổm bên dòng suối xem nòng nọc một lúc thì bắt đầu lẩm bẩm: Y Mặc, trốn. Ý tứ của nó chính là nòng nọc chui xuống bèo không thể thấy được nữa. Y Mặc đứng phía sau Liễu Diên nghe vậy nhịn không được nắm vai nó kéo lên, xoay người hướng về phía hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-xa/1919364/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.