Editor: Phác Hồng
Đêm khuya, Trầm Giác nằm ngủ trên giường bị tiếng tát mạnh mẽ đánh thức.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Trầm Giác căm hận thính lực nhạy bén của bản thân, hắn nghe thấy tiếng tát giòn vang xuyên qua vách tường, xuyên qua mảnh sân, xuyên qua mộc bản truyền vào tai hắn.
Sau đó là câu nói của Quý Cửu: Ngươi khiến ta ghê tởm.
Trầm Giác không cách nào hình dung tâm tình hắn hiện giờ. Càng không thể tưởng tượng tâm tình của Y Mặc khi nghe được câu kia sẽ như thế nào.
Đây là yêu quái. Một khi chen chân vào tình ái sẽ đánh mất tư cách cao cao tại thượng, lăn lộn chốn hồng trần tìm kiếm ái nhân, kết cục thường luôn thê thảm. Người sống chỉ mấy chục năm, yêu quái lại sống lâu như vậy, lâu đến nỗi không biết làm thế nào mới tốt, Trầm Giác không hề muốn làm yêu quái.
Nếu như có thể tìm được một người đầu ấp tay kề hãy điềm tĩnh sống hết một đời, sau đó cùng người ấy chết đi. Chuyện kiếp sau hãy đừng quan tâm, cũng đừng đi tìm.
Hết thảy giống như Quý Cửu từng nói, người đã chết chính là đã chết, vô pháp vãn hồi. Cho dù tìm kiếm nhưng tìm được cũng là giả tưởng.
Hoa nở trong gương, trăng rơi đáy nước, xúc cảm trống rỗng.
Trầm Giác biết mùi vị trống rỗng đó chẳng tốt đẹp gì.
Âm thanh cách vách không ngừng truyền tới, không ngừng tranh chấp, không ngừng đấu đá, Trầm Giác bịt tai vùi sâu dưới chăn. Dường như làm vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-xa/1919347/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.