Editor: Phác Hồng
Quý Cửu thừa nhận vật này thật không thích hợp đặt lên lạc đà vận chuyển cùng hàng hóa —— kỳ thật chưa hẳn không thể, mà do y không muốn khiến cả đội lạc đà bị dọa sợ.
Tuy bị nhốt trong hòm nhưng rắn kia vẫn có thể khiến cả đội rối loạn. Linh tính động vật thật khó lường, bọn lạc đà thoạt nhìn thật thà là thế nhưng vừa thấy Trầm Giác ôm hòm lại gần liền vội vàng lui ra sau, cái môi dày điên cuồng phì phèo phun mấy bả nước dãi về phía Trầm Giác.
May mà Trầm Giác né nhanh, nếu không chắc chắn đã bị dính đầy đầu đầy cổ.
Bất kể loài nào cũng có linh tính, sẽ luôn phản kháng với nguy hiểm trước mắt. Quý Cửu đành phải chấp nhận ý kiến của Trầm Giác, để hắn vác hòm gỗ đi cùng thương đội cuối cùng.
Một đường bôn ba khó tránh khỏi cái ngoái nhìn lúc nghỉ chân, người thanh niên vác hòm gỗ hành tẩu, ngay cả thở dốc cũng không có một cái, đường gập ghềnh mấy hắn cũng đi vững vàng, hòm gỗ phía sau chẳng mảy may lắc lư tẹo nào. Ngẫu nhiên bão cát ập tới, hắn liền vươn tay che trước hòm —— không chắn được gì, mà cũng không cần chắn, nhưng đó là tư thái bảo vệ theo bản năng. Quý Cửu nhìn, không hiểu sao sinh ra vài phần hâm mộ, nghĩ đến tên rắn này tuy mất đi phu quân nhưng sau cùng vẫn có một người bằng lòng bồi bên cạnh hắn, bằng lòng che chở những lúc hắn ngủ say bất tỉnh.
Y chưa hề cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-xa/1919333/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.