Editor: Phác Hồng
Đình viện tầng tầng bóng râm cây cỏ, xuyên qua những dãy hành lang sâu hút, mái hiên cong lẩn khuất xa xôi, vài ba tiếng phong thanh hạc lệ[1] khiến Quý Cửu cảm thấy y điên rồi. Y điên rồi, nếu không vì sao phải cứu Trầm Giác. Đó là nhi tử của yêu quái, tuy y tin Trầm Giác là cô nhi, kế tiếp nghĩ có lẽ yêu quái thu nhận dưỡng tử, vậy cũng không cần tự mình cứu hắn. Dẫu sao Trầm Giác và yêu quái có quan hệ họ hàng, đây là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng người thanh niên ấy luôn muốn y gọi nhũ danh, có thế nào hắn cũng vô tội, y chán ghét chính mình vì chẳng hận nổi hắn. Vậy nên tuy biết rõ hắn cùng yêu quái một phe đã lâu nhưng y không vạch trần hắn. Ngược lại lưu hắn tại bên người, ủy thác trọng trách, lúc không có ai sẽ cảm thấy ánh mắt người nọ cực kỳ giống nhi tử của mình, cùng một dạng quyến luyến và sùng kính. Hàng năm ở bên ngoài y sẽ nhớ nhà, nhớ ấu tử độc nữ trong nhà, thân là cha nhưng không thể dạy dỗ hài tử nên y luôn áy náy, phần áy náy này lại nguyện ý dời lên người thanh niên kia. Trầm Giác ấy thật sự tốt. Quý Cửu nghĩ vậy nên không muốn hại hắn, liên lụy hắn.
Hoàng đế hảo nam phong không phải một hai ngày, ban đầu Quý Cửu còn không rõ lắm, hoặc giả y cố ý tránh những dạng tin tức giống vậy, nay chẳng biết tại sao cuối cùng y đã chịu đối mặt hết thảy chuyện này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-xa/1919319/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.