Editor: Phác Hồng
Trầm Giác đi ra từ bãi luyện binh, hắn theo sau ngũ đội trưởng, dọc đường không nói câu nào. Thật ra hắn hiểu rất rõ, hắn có nhiều ưu thế hơn kẻ bình thường, mà ưu thế này đủ khiến hắn trổ hết tài năng giữa ngàn binh sĩ không tiếng tăm tại đây, từ đó có thể lấy được chú ý của nhiều người. Chưa đến một tháng đã có vài phó tướng muốn hắn dốc sức bên mình. Mà ánh mắt hắn muốn hấp dẫn lại chưa từng dừng trên người hắn, cha. Trầm Giác yên lặng thầm gọi lên danh xưng này, một tiếng đơn giản, đầu lưỡi đặt tại hàm trên rồi nhẹ nhàng phát ra âm thanh kia. Dù không phải cốt nhục tương dung nhưng đến bây giờ hắn vẫn không quên. Là y nuôi dưỡng hắn đến khi trưởng thành, rèn giũa tính cách ngang bướng của hắn, vừa nghiêm khắc lại vừa ấm áp từ ái. Y sẽ ôm hắn vào lòng, nắm chặt tay hắn, hai gò mặt kề sát lẫn nhau rồi từng nét từng đường khắc họa non nước. Vô luận y họa tốt hay không thì những bút mặc đó đều được cất giữ không sót một thứ. Tuy là cô nhi, không có mẫu thân bên cạnh, lại lớn lên trong một gia đình phức tạp, nhưng không một ai dám ức hiếp hắn, chẳng qua có một nam nhân không cường tráng vì hắn chống đỡ thái dương trên đầu, ngay cả một chút lo lắng cũng không hề để hắn chạm qua. Vậy mà những lúc gọi cha hắn lại không ý thức được, làm sao hắn lại không có mẫu thân. Mà phụ thân Y Mặc tính tình lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-xa/1919314/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.