Edit: Tiểu Nhật Dạ
“Phốc ” Sắc quỷ tìm cách thoát ra khỏi búp bê thế thân, xoay người nhìn cánh tay đầy thịt của Ngôn Bình đang đè lên búp bê, khóc không ra nước mắt.
Đạo sĩ thối >_< đang ngủ mà vẫn ăn hiếp ta, đạo sĩ thối đạo sĩ thối! Duỗi thẳng cẳng cố sức đạp Ngôn Bình, khi không có thực thể, chân lại xuyên qua thân thể Ngôn Bình.Sắc quỷ cắn môi, từ trước mặt Ngôn Bình bay vòng qua bên trái, từ bên trái lại quay về chính diện. Ngôn Bình hết lần này tới lần khác, ngủ đàng hoàng nề nếp, không hề nhúc nhích.Sắc quỷ vò đầu bứt tai, hận tới nghiến răng mà lại không nghĩ ra biện pháp. Không thể làm gì khác, đành ghé mặt vào bên cạnh nhìn Ngôn Bình thở đều đều.Đạo sĩ thối, mau tỉnh ngủ, mau tỉnh… Mau tỉnh… Mau… Tỉnh…. Mau…. Mặt của đạo sĩ thật xinh đẹp, nhịn không được sờ sờ mắt mũi Ngôn Bình.Nhớ tới chứng bệnh “Biến thành ác quỷ khi bị đánh thức” của Ngôn Bình, Sắc quỷ không dám có ham muốn, bởi vì mình là sắc quỷ, chỉ cần có ham muốn động dục, đối phương sẽ cảm giác được.Nhẹ nhàng dán môi mình lên môi đạo sĩ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người ấm áp, làm Sắc quỷ không khỏi nóng lên, nga, không đúng, không muốn làm quỷ.Đạo sĩ, ngươi nói xem, giá như ta không chết, giá như ta có thực thể, như vậy tốt biết bao.Đạo sĩ, mau tỉnh lại…. Trả búp bê thế thân cho ta… Đạo sĩ…Ngôn Bình từ trong mơ tỉnh lại. Mở mắt, như thế nào mà lại đối diện với khuôn mặt quỷ đang ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-thuong-quy-quy-gap-go-quy-quy/24427/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.