Ăn cơm xong, ngồi đánh điện tử một hồi. Bởi vì là cuối tuần, trong game chật kín người, Ngôn Bình chơi mà bực không chịu nổi, dứt khoát tắt máy đi ra ngoài.
Đào Hải đang nằm ễnh trên sô pha xem ti vi. Ngôn Bình đứng lên, đi tới sô pha, nhìn màn hình ti vi đang chiếu phim truyền hình lúc 8 giờ nhàm chán, lại cúi đầu nhìn Đào Hải, vươn tay chọc chọc đầu gấu bông, “Xem cái này mà cũng say sưa được.”
“Ngươi chơi game không để ý tới ta.” Đào Hải bất mãn đá đá sô pha.
“Đi thôi, đi quán bar.” Ngôn Bình híp mắt cười nói, vỗ vỗ gấu.
“Thật không?” Đào Hải vội vàng đứng dậy, hai con mắt nhựa màu đen như có tia sáng lóe lên. Ngôn Bình không khỏi cười lớn, dù sao chăng nữa, một con gấu bông bự bỗng nhiên đứng dậy, dùng đôi mắt nhựa màu đen lấp lánh rực rỡ nhìn mình, thực sự là khiến người ta vui vẻ.
Đào Hải mặc kệ Ngôn Bình cười là có ý gì, từ sô pha bò lên người Ngôn Bình, hưng phấn thúc giục, “Nhanh lên, mau mang ta đi.”
“Được được, dù sao cũng phải chờ ta thay quần áo đã.” Nói xong, tắt TV, đi vào phòng ngủ.
Đổi sang mặc quần jeans, một cái áo T-shirt đen. Nghĩ nghĩ, không thích hợp, liền cởi ra, đổi thành một cái áo dệt kim màu xám tro — bởi vì trước ngực áo có túi.
Thừa dịp lúc đang thay quần áo, Đào Hải coi Ngôn Bình như ma-nơ-canh, ở trên người Ngôn Bình leo lên leo xuống, chui vào bên trong áo dệt kim to rộng, cả cái đầu gấu bự ở trước khuôn ngực trần trụi của Ngôn Bình cọ tới cọ lui.
Ngôn Bình đã thay xong quần áo, cầm mông gấu lôi Đào Hải từ trong áo mình ra, ném tới giường, vỗ gấu một cái, “Mau thoát ra khỏi gấu bông, ta cũng không muốn ôm một con gấu bông tới quán bar đâu nhé, người ta nhìn thấy còn tưởng ta biến thái.”
Linh thể Đào Hải bay ra. Ngôn Bình từ trong thân thể gấu bông lấy ra búp bê, Đào Hải một lần nữa nhập vào. Như thường ngày, Ngôn Bình đem búp bê nhét vào túi áo trước ngực.
“A, chúng ta đi tới quán bar XX ở đường A đi, bên trong nhiều trai đẹp lắm nga.” Đào Hải hưng phấn nói, dường như còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực của hắn.
“GAY bar sao? Ngươi đã chết hơn một năm rồi, ai biết ở đó còn không? Nói không chừng đã sớm bị niêm phong.” Ngôn Bình ngẫm nghĩ, lại nói, “Bỏ đi, đi đến quán bar ở đường A cũng được, xem còn hoạt động không.”
“Yeah!” Đào Hải hưng phấn kêu một tiếng. Ngôn Bình cảm giác được tay của Đào Hải nắm thật chặt áo mình, cũng khó trách, đã chết hơn một năm rồi mà còn được đi bar, loại chuyện tốt như này có mấy người — không, có mấy quỷ gặp được đâu.
Quán bar XX vẫn hoạt động, chỉ là thay đổi bartender (người pha chế rượu).
Đào Hải không khỏi thổn thức, cảm giác như đã trải qua thương hải tang điền (biến đổi lớn lao trong cuộc đời). Ngôn Bình chê cười hắn, cũng chỉ là hơn một năm mà thôi, dù cho hắn chết nhiều hơn một năm, tuổi của hắn so với mình cũng chỉ là một tiểu quỷ, nào có cái gì thương hải tang điền đáng nói.
Ngôn Bình gọi rượu, một mình chiếm một góc vị trí hai người ngồi. Đào Hải không thích ở trong búp bê buồn bực, dứt khoát bay ra, ngồi đối diện Ngôn Bình, cũng đòi uống rượu.
Ngôn Bình bị làm phiền, vì vậy liền vẫy phục vụ, gọi một cốc nước chanh, cùng một miếng bánh gato đặt ở phía đối diện.
Bảo sao Đào Hải hưng phấn như thế, quả nhiên ở đây ra vào toàn là người đẹp. Đốt một điếu thuốc, ban đêm ở đây thoải mái như vậy, có rượu, có nhạc, có thuốc — còn có mỹ nam, chuyến đi này quả thực không tệ.
Vì vậy — Ngôn Bình chỉ ngồi đó ngắm cảnh, nhìn bên này lại xem bên nọ.
Thấy phía đối diện vẫn không thấy ai tới, rốt cuộc có người đã không chịu nối đi đến, “Có đang đợi ai không?” Người nọ chỉ vào vị trí đối diện Ngôn Bình thoạt nhìn trống không hỏi.
“Có.” Ngôn Bình từ chối.
“Hình như vẫn không có ai tới nha.” Người nọ chưa từ bỏ ý định.
“Tôi đang đợi một người.” Ngôn Bình ngẩng lên, ném cho người nọ một nụ cười mị hoặc, “Phù hợp để làm bạn.”
Thấy mất mặt, người nọ ngượng ngùng quay về. Mơ hồ nghe thấy tiếng cười của đám người xa xa kia, “Đáng tiếc a.” “Ông anh nhất định là không phù hợp rồi.” “Nhất định là chú không đủ tư cách.” “E rằng…”
Đào Hải ghé trên bàn, ngồi ăn bánh gato vui vẻ, “Những người đó nghĩ muốn dụ dỗ ngươi.”
“Màu sắc của linh hồn bọn họ rất không tốt.” Ngôn Bình mất hứng nói, “Không muốn cùng bọn họ nói nhiều.”
“Màu sắc của linh hồn không tốt?” Đào Hải tò mò nhìn Ngôn Bình, “Là sao là sao?”
Ngôn Bình chống đầu, câu được câu không giải thích, “Làm chuyện xấu, tổn hại đến người khác, có tâm cơ đùa bỡn người khác, màu sắc linh hồn sẽ dần bị vấy bẩn.”
“Ta thì sao?”
Ngôn Bình nhìn Đào Hải, nở nụ cười, “Màu sắc linh hồn ngươi rất sạch sẽ, chí ít so với những người đó sạch sẽ hơn nhiều.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]