Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Nhật Dạ

“Đào Hải…” Ngôn Bình nhẹ nhàng nói, “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Giống như nghe lời chỉ thị của Ngôn Bình, Đào Hải đột nhiên gào khóc, nước mắt tuôn ra như núi lửa phun trào, cơ hồ muốn đem tất cả những đau đớn bất kham phát tiết ra ngoài.

Ngôn Bình nhắm mắt lại, cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu cháy trong ***g ngực, đau nhức; tiếng khóc lớn của Đào Hải lọt vào màng nhĩ Ngôn Bình, giống như một mũi khoan đâm sâu vào đầu, một đợt rồi một đợt, cảm giác co rút đau đớn. Vừa rồi Đào Hải bỗng nhiên bộc phát lệ khí dữ dội, tập kích toàn bộ lên người Ngôn Bình, thân thể quả thực bị tổn hại rất lớn. Trước đó bởi vì vẫn lo lắng Đào Hải, cho nên cũng không cảm thấy gì, hiện tại đã yên ổn, mới cảm thấy từng cơn đau nhức khó chịu liên tục ập tới.

Ngôn Bình cuộn người, cắn chặt môi dưới, nỗ lực đè nén không cho tiếng rên rỉ phát ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, ngón tay gắng sức nắm lấy ga giường.

Tiếng khóc của Đào Hải bỗng nhiên ngừng bặt, trong phòng nhất thời yên tĩnh.

Ngôn Bình cảm giác thân thể đã thoải mái hơn một chút, ngón tay nắm lấy ga giường cũng nới lỏng ra, chợt thấy nghi hoặc, liền vội vàng mở mắt, nhìn thấy Đào Hải đang nằm trên giường, cúi đầu trông xuống nhìn mình, trên mặt ngập tràn lo lắng.

“Đạo sĩ, ngươi… Còn đau không?”

Không muốn Đào Hải phải áy náy, Ngôn Bình vội vàng nói: “Không sao, … Lát nữa là ổn ngay.” Nói xong còn cố nặn ra một mụ cười trấn an Đào Hải.

Vành mắt Đào Hải đỏ lên, “Đạo sĩ, ngươi đừng gạt ta, mặt ngươi một tia máu cũng không có.” Vừa nói, một giọt lệ cũng vừa trào ra khỏi viền mắt, gương mặt Ngôn Bình bỗng trở nên nhạt nhòa, “Đạo sĩ, đều tại ta, vì nhất thời tức giận mới khiến ngươi bị thương, nếu ta không tức giận thì ngươi cũng đâu ra nông nỗi này.”

Ngôn Bình hơi nhoẻn miệng cười, “Gặp phải chuyện như vậy, làm sao có thể không tức giận được. Ta chỉ sợ lệ khí của ngươi quá mạnh, lại bị phản phệ, cắn xé chính bản thân mình.” Ngừng một chút để hơi thở ổn định, Ngôn Bình lại an ủi Đào Hải, “Ta không sao, chỉ là hơi khó chịu một chút, nghỉ qua đêm là tốt rồi.”

“Vậy có phải đi bệnh viện không?” Đào Hải vẫn rất lo lắng.

Ngôn Bình cười khổ, “Vì lệ khí mà thân thể bị thương, bệnh viện cũng không chữa được. Ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”

“… Ta sẽ ở bên cạnh trông ngươi.”

“Được.” Ngôn Bình đáp ứng, nhắm mắt lại.

Đào Hải ngồi bên cạnh Ngôn Bình. Một trận vì Hàn Diệp mà tổn thương, lại một trận vì thân thể Ngôn Bình mà lo lắng. Không hiểu tại sao, dường như thương tổn mà Hàn Diệp gây ra không có thống khổ như vậy. Có lẽ tình cảm trước đây của mình đối với Hàn Diệp chỉ là một loại chấp niệm, nhất định phải đợi được Hàn Diệp tìm đến thì chấp niệm này mới biến mất, mà sau khi đoạn tình cảm này biến mất, ngực chỉ có chút trống rỗng.

Nghĩ một lúc, hai mắt lại chăm chú nhìn Ngôn Bình. Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Ngôn Bình, bản thân tựa hồ cũng có chút buồn ngủ.

Đào Hải bị đánh thức bởi những tiếng rên rỉ trầm thấp.

Bởi vì là ngủ ngồi, cho nên Đào Hải ngủ cũng không sâu, nghe thấy âm thanh rên rỉ, trong tiềm thức nghĩ ngay đến Ngôn Bình, chắc là lại đau đớn, liền vội vã mở mắt.

Mắt Ngôn Bình vẫn đang nhắm, biểu tình thống khổ, sắc mặt ửng hồng, những giọt mồ hôi đọng kín trên trán và tóc mai.

Đào Hải cẩn thận dè dặt vươn tay, chạm đến Ngôn Bình, lại phát hiện ra người Ngôn Bình nóng kinh hồn, mà Ngôn Bình cũng đang trong tình trạng mê man.

“A, phát sốt rồi.” Đào Hải kinh hô một tiếng, tay chân nhất thời luống cuống, nghĩ muốn đánh thức dậy, tay lại không có thực thể liền xuyên qua người Ngôn Bình.

Thế là Đào Hải vội vàng chạy xuống giường, nhập vào thân thể gấu bông, gắng sức đẩy Ngôn Bình, “Đạo sĩ, mau tỉnh lại… Ngươi không thể như vậy, mau tỉnh lại…”

Ngôn Bình he hé mi mắt, liếc nhìn Đào Hải, tầm mắt rã rời, rất nhanh lại nhắm mắt.

Đào Hải sợ hãi, cũng không biết phải làm thế nào, không ngừng chạy lòng vòng quanh giường.

Chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ bầu không khí khẩn trương trong phòng, thanh âm chói tai liên tục vang, rốt cuộc Ngôn Bình chậm rãi mở mắt. Toàn thân đều đau đớn, như thiêu như đốt, đến cả động một ngón tay cũng không có khí lực.

“Đào Hải…” Giọng Ngôn Bình nhỏ như muỗi kêu, “Giúp ta nhận điện thoại.”

“Ta nhận?” Đào Hải giật mình nhìn Ngôn Bình —- lẽ nào, đầu óc của đạo sĩ cũng bị cháy hỏng rồi?

“Ngươi nhận là được.” Ngôn Bình yếu ớt nói, “Là cha ta, hắn biết hết.”

Đào Hải nghi hoặc nhìn Ngôn Bình, dưỡi tình huống này chắc hẳn là không có khả năng lừa gạt mình, vì vậy liền lấy điện thoại từ trong túi Ngôn Bình ra, nhận điện.

Chưa kịp nói câu gì, đầu bên kia điện thoại đã cất lên tiếng hô, “Mi đúng là đồ quỷ đần độn, còn không mau hạ nhiệt độ cho Bình Bình, chả nhẽ cũng bị đốt đến ngu người rồi sao.”

Đào Hải nhìn điện thoại, choáng váng, lát sau mới ngơ ngác hỏi: “Phải… Phải hạ nhiệt như nào?”

Bên đầu kia điện thoại, thanh âm của cha Ngôn Bình có phần bực tức, “Mi chẳng lẽ bị đần thật sao, con quỷ nào chẳng có tính âm hàn, mi dùng chính thân thể mình làm cho Bình Bình hạ nhiệt là được rồi. Đến lúc Bình Bình phục hồi lại được một chút, mi lấy bùa hấp thu lệ khí trong túi xách nó đốt thành tro, sau đó hòa tro với nước cho nó uống. —- Nghe rõ chưa? Mau làm đi.”

Không đợi Đào Hải đáp lời, điện thoại đã “cạch” một tiếng, bị bên kia cúp điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.