Edit: Tiểu Nhật Dạ
“Cũng không có gì.” Ngôn Bình bỗng nhiên cười rộ lên, “Dù sao thì ta cũng không phải là người nhận ủy thác, chuyện này không liên quan đến ta.”
“Đồ máu lạnh.” Đào Hải bay ra khỏi búp bê thế thân, nhấc chân ngồi trên bàn làm việc của Ngôn Bình.
“Đa tạ đã khích lệ.” Ngôn Bình nhướn mi, cười rộ lên.
“Dù sao thì, đạo sĩ, nếu không phải là ma cà rồng, vậy ngươi nói xem, kia rốt cuộc là cái gì? Không hút máu tại sao lại muốn cắn người?”
“Cái này, rất khó nói.” Ngôn Bình suy nghĩ một chút, “Nếu muốn ta suy đoán, có mấy loại khả năng là thứ đó. Một loại là giống như bệnh độc — là một mối hiểm họa kí sinh trên cơ thể con người – cái loại bệnh này, khi mà truyền tới trên người đối phương, đối phương được xem như là phân thân của cơ thể mình, qua phương thức này có thể khống chế đối phương, mở rộng phạm vi thế lực.”
“A, thật đáng sợ, thầy Hà không phải là sẽ bị biến thành quái vật chứ.”
“Không nhất định là loại bệnh này, còn có những thứ khác.” Ngôn Bình giải thích, “Có một loại là linh hồn hút máu người, cho dù đã ăn no, nhưng vì tiếp theo cần ăn tiếp, để cho thuận tiện, nó sẽ lưu lại một ký hiệu. Ngoại trừ những thứ đó, còn có một loại là ma hạ cấp, cắn người không vì lý do gì.”
“Vậy rốt cuộc là loại nào?” Đào Hải nhảy xuống bàn, hướng tới đám người phía trước, hiện đang vây quanh thầy Hà nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-thuong-quy-quy-gap-go-quy-quy/2379127/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.