“Ta không cần.” Đào Hải không được tự nhiên quay lưng, “Ngươi luôn bắt nạt ta, ta không cần.”
“Xem ra là ngươi nghĩ muốn xuống âm phủ a.” Ngôn Bình thở dài, “Không giữ được a… Không giữ được…” Sau đó gồi dậy dựa lưng vào thành giường, “Có cần ta làm phép, tiễn ngươi một đoạn đường hay không?”
“Ai nói ta muốn xuống âm phủ?” Đào Hải tức giận ngồi dậy, “Ta chỉ là… Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Ngôn Bình nhướn mi liếc mắt tà tà nhìn Đào Hải, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng.
Hai mắt Đào Hải thẳng tắp, sắc dục bùng lên trong ***g ngực, tay theo thói quen sờ mó trước ngực Ngôn Bình —- thật đáng buồn, cái tập tính của sắc quỷ này.
Đến lúc ý thức được, tay đã bị Ngôn Bình bắt lấy, “Thật không thành thật a, rõ ràng vừa mới kết thúc đã lại muốn rồi đúng không, vì sao miệng lại không thành thực như vậy?”
“Ta… Ta không có….” Đào Hải vội vàng biện bạch, đáng tiếc, chuyện cũng đã tự mình làm — hơn nữa tay còn bị Ngôn Bình cầm lấy, hiện giờ đã hết sức lực, vì vậy cố sức vặn vẹo hai cái, rút tay mình từ trong tay Ngôn Bình ra, phồng má lên, tức giận úp sấp mặt xuống giường.
Tấm lưng trần trụi cùng đường cong khỏe khoắn, Ngôn Bình híp mắt cười, tay thuận theo da thịt trên lưng Đào Hải đi xuống dưới, cúi người, khẽ cắn vai Đào Hải, “Nếu,… Ngươi bất mãn như thế, chúng ta có thể làm thêm một lần. —- dù sao bàn ăn bổ thận vừa rồi cũng không nên lãng phí, phải không?”
Thanh âm Ngôn Bình mị hoặc, tay giống như mang theo xuân dược, lửa vừa tắt, giờ đây tay của Ngôn Bình lại chậm rãi châm lửa lên.
“Không được không được.” Đào Hải tự nhủ trong lòng, “Không thể lại bị đạo sĩ đầu độc, mặc dù là sắc quỷ, nhưng mình là quỷ có lý trí, không thể…. Không thể… Không thể…”
Lý trí dần dần bị vứt sang một bên, thân thể lần thứ hai bị Ngôn Bình khiêu khích đứng dậy, trên người, từng đốm từng đốm lửa nhỏ được châm ngòi, chậm rãi tụ lại một chỗ, bùng lên ngọn lửa dục vọng.
Ngôn Bình cười xấu xa, nhìn thân thể Đào Hải vì dục vọng mà chậm rãi chuyển thành màu hồng nhạt, “Chúng ta tiếp tục nào.” Ngôn Bình ở bên tai Đào Hải thấp giọng nói, hơi thở quấn quít bên lỗ tai, cảm giác được cơ thể Đào Hải dưới thân mình bởi vì hưng phấn mà khẽ run rẩy.
Trong phòng, một lần nữa tràn ra âm thanh rên rỉ, tiếng thở dốc, chuẩn bị bắt đầu một màn dây dưa mới.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại kêu vang, thê lương mà cắt ngang khung cảnh kiều diễm trong phòng.
Ngôn Bình không muốn để ý tới, nhưng mà chuông điện thoại vẫn liên tục réo rắt.
“Ta X!” Đang hăng hái bỗng nhiên bị cắt ngang, Ngôn Bình oán hận chửi một tiếng, tức giận với lấy chiếc điện thoại di động ở tủ đầu giường. Kết nối thông, Ngôn Bình tức giận hỏi: “Vị kia, chuyện gì?!”
Đầu dây bên kia là thanh âm của một cô bé đang hoảng hốt lúng túng mang theo chút nức nở, “Thầy, Thầy, nhà của em xảy ra chuyện… Thầy giúp em với.”
“Thì ra là Trương Hiểu, có chuyện gì vậy?” Ngôn Bình vẫn còn hơi tức giận, nhưng dù sao cũng là học sinh của mình, nên không tiện phát cáu.
“Dì út… Dì út dã xảy ra chuyện.” (cái ả xú nữ nhân kia gặp chuyện không may thì liên quan gì đến mình — Ngôn Bình trong lòng nghĩ.) Trương Hiểu vừa khóc vừa nói, “Dì… Dì ấy nhận một nhiệm vụ linh sư, buổi tối đi ra ngoài, thế nhưng lúc trở về… Trên người tất cả đều là máu —- hơn nữa máu đều là màu đen… Em… Em không biết tìm ai, chỉ có thể tìm thầy giúp đỡ.”
Nói như vậy, chẳng lẽ nhiệm vụ trừ ma đó thật sự là được cô ả kia nhận? Ngôn Bình thầm nghĩ, đúng là ngu xuẩn, sức của mình đến đâu mà cũng không biết ước lượng, còn dám nhận loại nhiệm vụ này.
“Thầy… Thầy… Em rất sợ, luôn cảm thấy có cái gì đi theo dì út…” Trương Hiểu tiếp tục khóc lóc kể lể.
Cảm xúc đang thăng hoa thì bị cắt ngang, Ngôn Bình thở dài một hơi, bỏ đi, để sau vậy, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian. Vì vậy Ngôn Bình hạ mệnh lệnh với Trương Hiểu, “Hiện tại em nói với cha mẹ là không được động vào dì út, nhất là không được chạm vào miệng vết thương. Nếu như đã chạm tới vết thương, đã dính máu của dì ấy, thì ngay lập tức phải rửa xà phòng, nhất định phải rửa. Mở toàn bộ tất cả đèn trong nhà lên, rắc muối xung quanh và trên người dì út, sau đó đốt ba nén hương đặt cách đỉnh đầu dì ấy một thước, nếu như hương đã cháy hết, lập tức đốt thêm ba nén nữa. Sau đó đừng làm cái gì nữa, chờ thầy, thầy sẽ tới ngay.”
Cúp điện thoại, Ngôn Bình xuống giường, vội vã mặc quần áo.
Đào Hải ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn Ngôn Bình, “Đạo sĩ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngôn Bình một bên mặc quần áo, một bên tức giận trả lời, “Cái nhiệm vụ mà ngày hôm nay ở trường học tìm thấy, đúng là được cô ả họ Hạ kia nhận. Mẹ nó, thật là không biết trời cao đất rộng, hình như còn một mình giải quyết, bây giờ bị thương, còn dẫn theo một thân ma khí về nhà. Bên đó còn có Trương Hiểu cùng cha mẹ cô bé, ta sợ sẽ xảy ra chuyện.”
“Ngô —- ta đi cùng ngươi — ta còn chưa thấy qua trừ ma a.” Đào Hải nói, lại nhìn thân thể trần truồng của chính mình, —- ơ nhưng mà không có quần áo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]