“Xương?” Đào Hải mờ mịt nhìn Ngôn Bình, “Cái gì là ‘Xương’?”
( Trành: 伥, Xương: 昌; là hai từ đồng âm đều đọc là [chāng])
” ‘Trành’ chính là những người làm ma giúp hổ.” Ngôn Bình nói.
Đào Hải gật đầu, “A, cái đó ta biết, cũng là một loại quỷ, bị hổ ăn thịt, sau đó còn dẫn hổ đi tìm người kế tiếp, liền biến thành tay sai của hổ, đúng không? — a, ngươi là nói người kia chính là ‘Trành’?”
“Tương tự như vậy.” Ngôn Bình lại lấy ra một vốc ma dục cẩn thận ngửi, “Có một loại ma vật cao đẳng, nó chọn lựa linh hồn của con người để ăn mòn, sau đó người này liền trở thành một loại giống ‘Trành’, người này giúp nó tìm đồ ăn, thay nó làm việc, thành con rối của nó. Dần dần, người này cũng biến thành ma, gọi là nhân ma, có điều nhân ma cũng chỉ là một loại ma cấp thấp mà thôi.”
“Vậy mục đích của nó là gì?” Đào Hải hỏi, “Tìm linh hồn để ăn sao?” Nghĩ một chút, bỗng nhiên rùng mình, Đào Hải vội vàng chắp tay hình chữ thập, “>_< Nghìn vạn lần không nên tìm ta, ta không thể ăn được.”Ngôn Bình hừ một tiếng, “Làm sao có thể, ta ở bên cạnh ngươi mà, muốn ăn cũng không ăn được.” Cười một chút, Ngôn Bình đột nhiên nghiêm mặt nói, “Chuyện này, rất kỳ lạ. —- Ngày hôm nay chúng ta xem cái nhiệm vụ kia, là rất mới, người nhận cũng chưa được bao lâu, trong thời gian ngắn như vậy, Hạ Vũ Hàn phải tìm được nhân ma, chỉ có thể dùng năng lực tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-thuong-quy-quy-gap-go-quy-quy/2379116/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.