Hàn Diệp bước về phía trước, Ngôn Bình thì không hề động đậy, Đào Hải sốt ruột đến nỗi nhảy dựng lên, “Hàn Diệp, ngươi muốn làm gì, không được đả thương đạo sĩ.”
Hàn Diệp tà tà nhìn Đào Hải, khóe môi nhếch lên, quỷ dị cười nhạt, “Một món đồ chơi bị ta vứt bỏ, lấy tư cách gì để ra lệnh cho ta?” Đột nhiên, Hàn Diệp cực nhanh rút ra một thanh trường đao từ bên hông, quơ đao về phía Ngôn Bình, lùi người về gần nơi Đào Hải đang đứng.
Đào Hải hoảng sợ lui về sau vài bước, kêu to, “Đạo sĩ, cứu ta —–” lời còn chưa dứt, Hàn Diệp đã phang một đao vào kết giới, tiếng “Chi lạp lạp” vang lên, kết giới bắn ra một luồng kim quang, giống như một bức tường, ngăn cách không cho Hàn Diệp xông vào kết giới. Hàn Diệp trở mình, lăn lộn mấy vòng, ra tít xa mới có thể đứng vững.
“Vốn tưởng cái kết giới này là đồ vô dụng, không ngờ lại có thể bảo vệ chắc chắn như vậy, nghĩ không ra ngươi cũng có chút tài năng, ta còn tưởng rằng linh sư ai cũng ngu xuẩn như nữ nhân kia a. — Bây giờ, tính đến chuyện giữa ta và ngươi thôi.” Hàn Diệp vừa nói, vừa thè lưỡi khẽ liếm lưỡi đao sáng loáng, mũi đao tinh tế vạch lên đầu lưỡi Hàn Diệp một đạo ấn ký, lưỡi đao cũng từ từ biến thành màu đen pha chút đỏ sậm.
Ngôn Bình cầm phù tác trong tay, đứng tại chỗ bất động, bởi vì không rõ tính chất đặc biệt của ma đao Hàn Diệp là gì, cho nên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-thuong-quy-quy-gap-go-quy-quy/2379113/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.