Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Nhật Dạ

Kim quang phát sáng chói lọi xoay quanh người Hàn Diệp, hợp thành một cột sáng, nhập thẳng vào thân thể hắn.

“A” Hàn Diệp kêu thảm một tiếng, Đào Hải sợ hãi, sắc mặt biến đổi, nội dung bạo lực máu tanh, không phù hợp với trẻ em, liền vội vàng nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn.

Hàn Diệp im bặt, “Xích” một tiếng vang nhỏ, khí đen từ trong cơ thể bay ra, tản vào không khí, gió thổi qua liền tan thành mây khói.

“Được rồi.” Ngôn Hiếu Thiên phủi tay, hướng về phía Đào Hải ngoắc ngoắc, “Nhóc kia, lại đây.”

Tình cảnh vừa rồi có chút máu tanh dọa người, Đào Hải ngơ ngơ ngác ngác đến gần, kinh hồn bạt vía nhìn Ngôn Hiếu Thiên, “Cháu… Cháu chưa từng làm chuyện xấu.”

Ngôn Hiếu Thiên cười lớn, “Nếu mi từng làm chuyện xấu, Tiểu Bình đã sớm đuổi mi về địa phủ rồi, đâu còn giữ lại đên bây giờ? — ngồi xuống.”

Tuy vẫn còn hơi sợ, nhưng đối phương lại là cha của đạo sĩ, không dám làm trái ý. Đào Hải cảnh giác nhìn Ngôn Hiếu Thiên, cẩn thận ngồi xuống.

Ngôn Hiếu Thiên nhắm mắt, hai tay cầm bùa, miệng niệm mật ngữ, đem sinh lực rót vào bùa chú. Không lâu sau, một giọt mồ hôi từ trên trán Ngôn Hiếu Thiên chảy xuống, đúng là tiêu hao rất nhiều sinh lực.

Đào Hải nhìn nhìn, nghĩ ngợi xem mình có nên chuồn đi không, suy đi tính lại, thấy Ngôn Hiếu Thiên rất nghiêm túc niệm mật ngữ, bây giờ mà trốn thì có vẻ không thỏa đáng lắm.

Đột nhiên, Ngôn Hiếu Thiên trợn trừng hai mắt, đem bùa nhắm thẳng vào Đào Hải, chỉ thấy một trận kim quang bắn ra, vững vàng hút chặt lấy Đào Hải.

Đào Hải hoảng sợ, còn chưa kịp chạy trốn, Ngôn Hiếu Thiên đã nhanh chóng dán bùa lên trán Hàn Diệp, quát một tiếng: “Phụ thể (nhập vào thân thể).” Đào Hải cảm giác cơ thể Hàn Diệp sinh ra một lực hút rất mạnh mẽ, kéo mình vào bên trong, trước mắt bỗng dưng tối sầm, không khỏi hét to một tiếng “A”.

Lúc mở mắt ra, Đào Hải thấy mình đang nằm trên mặt đất, có cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, toàn thân vô cùng đau đớn, giống như bị một lưỡi dao sắc bén đâm qua, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bèn ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện, thì ra đây là một cơ thể chân thực.

“A, đây là…” Đào Hải nhìn thân thể xa lạ của mình, khó mà tin được.

“Nhóc, thấy sao?” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nhìn Đào Hải, “Nhìn qua cũng không tệ lắm nga.”

“Chú Ngôn…” Đào Hải vội vàng muốn đứng dậy, lại cảm thấy sau lưng đau đớn không tài nào nhịn nổi, lập tức ngã xuống mặt đất, lớn tiếng rên rỉ.

“Mi gấp cái gì.” Ngôn Hiếu Thiên vỗ đầu Đào Hải, “Trên người thằng nhóc này còn bị thương a.” Nói xong, ông cẩn thận lật người Đào Hải lại, đem thuốc mỡ bôi loạn lên miệng vết thương sau lưng, cảm giác man mát lành lạnh, trong nháy mắt, đau đớn đã giảm đi rất nhiều, quả là thuốc trị thương tốt.

“Đỡ hơn chưa?” Ngôn Hiếu Thiên hỏi.

“Ân.” Đào Hải gật đầu.

Ngôn Hiếu Thiên ôm lấy Ngôn Bình còn đang hôn mê trên mặt đất, “Chúng ta quay về thôi. Này nhóc, dẫn đường đi.”

Ngôn Bình từ trong hôn mê tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, cảm giác trên người không còn đau đớn nữa.

“Đạo sĩ, ngươi tỉnh rồi —- chú ơi, đạo sĩ tỉnh rồi!” Có người vô cùng phấn khởi nhìn mình, người đó có chút xa lạ, nhìn có chút chán ghét.

Chợt nhớ tới chủ nhân của khuôn mặt làm người ta chán ghét này, Ngôn Bình thét một tiếng kinh hãi, vung tay nắm lấy vạt áo của người nọ, “Họ Hàn! Sao ngươi lại ở đây?!”

“Ta không phải… Ta không phải a…” Người nọ tay chân luống cuống, muốn gỡ tay Ngôn Bình ra, thanh âm tuy rằng xa lạ, nhưng cách nói chuyện này lại vô cùng quen thuộc.

“Này, Tiểu Bình, đây chính là tên nhóc nhà con đấy, dữ dội như vậy để làm chi?” Ngôn Hiếu Thiên chậm rãi từ ngoài phòng bước vào.

“Cha?” Ngôn Bình vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói, “Sao cha lại ở đây?”

Ngôn Hiếu Thiên phất tay, “Nói nhảm, cha mà không ở đó, con đã sớm bị thằng kia biến thành nhân ma rồi.”

Ngẫm lại cũng đúng, cha có khả năng bấm độn (*),biết mình gặp phiền phức đến giúp đỡ cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà — Ngôn Bình cảnh giác nhìn người vừa vùng vẫy thoát ra khỏi tay mình, “Sao hắn cũng ở đây?”

(*) bấm độn: nhắc lại cho ai quên, bấm độn là một loại thuật toán bói quẻ bằng tay, tính chuyện tốt / xấu, giờ tốt / xấu, v.v…

“Nó không phải là vẫn luôn ở đây sao?” Ngôn Hiếu Thiên cố tình tỏ vẻ kinh ngạc.

“Vẫn luôn ở đây?” Ngôn Bình nghi ngờ nhìn, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đào Hải!?”

“Đúng vậy.” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo gật đầu, “Xem xem, cha đối tốt với con chưa, biết con thích tên nhóc kia, còn đặc biệt tặng hắn một cơ thể sống.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.