Đại xà biến mất, trong nháy mắt kim quang cũng ngừng lóe.
Các thôn dân vẫn cách rất xa, không ai dám di chuyển.
Ngôn Bình chậm rãi thu tay, khí tức mạnh mẽ trên người cũng dần tiêu thất. Sau đó, Ngôn Bình quay người, hướng về phía thôn dân không dám nhúc nhích, cười nói: “Được rồi, đại xà đã bị đem xuống địa phủ rồi.”
Đoàn người reo lên một trận hoan hô. Trưởng thôn vượt lên trước, kích động tới nỗi nước mắt tuôn trào, “Ngôn sư phụ, ngài đúng là thần tiên sống, ngài chính là đại ân nhân của toàn thôn chúng tôi. Tôi… Tôi thay mặt giả trẻ gái trai toàn thôn cảm tạ ngài.” Nói xong, cúi đầu định vái lạy.
Ngôn Bình vội vàng đỡ trưởng thôn, “Không có gì đâu, không cần đa lễ, cũng chẳng phải pháp thật to tát gì. Mọi người đã đề xuất, thân là linh sư, cư nhiên phải giúp mọi người, đây cũng là nghĩa vụ của linh sư mà.”
Đào Hải cũng nhảy tới, ôm lấy Ngôn Bình, “Đạo sĩ, ngươi thật lợi hại, đại xà kia thế mà lại dễ dàng bị ngươi thu phục.”
“Đương nhiên rồi.” Ngôn Bình không thèm khiêm tốn, dào dạt đắc ý nói, “Nếu không thì còn gọi gì là cao cấp linh sư nữa.”
Các thôn dân thấy môi Ngôn Bình động đậy, lại không thấy Ngôn Bình nói gì, nghi hoặc hỏi Ngôn Bình, “Ngôn sư phụ có điều gì cần chỉ bảo sao?”
Ngôn Bình vội trả lời, “A, không không, tôi chỉ lẩm bẩm tí thôi. — À… Các vị có thể giúp tôi một chuyện nhỏ được không?”
“Vội cái gì, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-thuong-quy-quy-gap-go-quy-quy/2379079/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.