Khi đến bữa tối, Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn quả nhiên đã tới đúng hẹn.
Có lẽ là hai người cảm thấy ăn chùa có chút áy náy, Trần Ngọc Thấm mang theo một hộp bánh hạt dẻ, còn Trình Hòa Mẫn thì để cho người mang một rổ ngó sen tới.
Bánh hạt dẻ cũng chẳng có gì đáng nói, bây giờ chính là mùa thu hoạch hạt dẻ, hôm qua phòng bếp nhỏ đã làm một lần rồi, cũng chẳng phải quá hiếm lạ.
Ngược lại là một rổ ngó sen của Trình Hòa Mẫn làm cho Trang Minh Tâm vô cùng vui mừng.
Nàng đang muốn làm một ít bột củ sen, đây đúng thật là đang buồn ngủ mà gặp phải gối mà.
Trình Hòa Mẫn thấy Trang Minh Tâm lộ ra vẻ mặt vui mừng, rất đắc ý nói: “Nương nương, đừng tưởng một giỏ hạt sen này không đáng giá mấy đồng tiền, nó là đồ tươi được vận chuyển bằng thuyền từ phía nam vào kinh đó, vừa mới cập bến là lập tức phải làm đông đá, để được tận tới đầu mùa xuân đó. Phủ Nội Vụ tổng cộng cũng chẳng có được bao nhiêu giỏ, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào kia kìa, cũng may là thần thiếp có chút phương pháp, nếu không thật đúng là không lấy được đâu.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Được hưởng phúc của muội muội, nếu không thì bổn cung cũng chẳng kiếm đâu ra được nhiều ngó sen vậy. Trở về làm xong bột củ sen, nhất định sẽ phân cho muội muội một chút.”
Thiện phòng trong cung không chỉ có một, Nội Thiện Phòng phân chia không đều, chỉ phân cho nàng bốn cây ngó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-tac-hoang-hau-my-thuc-nhan-sinh/1057621/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.