Ngày hôm sau Dục Cảnh đế thần thanh khí sảng, hài lòng vào triều.
Trang Minh Tâm nằm trên giường bát bộ rầm rì, miệng đau nhức, tay cũng đau.
Nàng coi cái gối là Dục Cảnh đế, đạp một phát bay ra ngoài, lớp gấm bên ngoài tan vỡ, bông vải bên trong rơi đầy đất.
“A…” Quỳnh Phương kêu lên, ngược lại không phải là giật mình vì võ lực của nhị cô nương, nàng ta đã từng nhìn thấy chuyện này ở phủ rồi, chỉ là nàng ta đau lòng cho cái gối kia thôi.
Đây chính là cái gối uyên ương hí thủy mà nàng ta đã dùng bảy ngày mới thêu ra được đó, ngay cả hoàng thượng cũng từng khen ngợi, cứ như vậy mà bị đạp hỏng.
Nàng ta bị chọc tức đến giậm chân: “Nương nương, đang yên đang lành người trút giận lên cái gối làm gì? Nô tỳ khó khăn lắm mới thêu được ra.”
Trang Minh Tâm đã sớm ngứa mắt với cái gối uyên ương này rồi, uyên ương của người ta là một đôi đời một đôi người, nhưng cẩu hoàng đế kia chính là một tên trăng hoa, có quỷ mới muốn làm uyên ương với hắn.
Phải nhân cơ hội đạp nát mới được.
Nàng hừ nói: “Có gì tốt đâu, đáng để ngươi ngạc nhiên vậy sao? Không phải chỉ là một cái gối thôi hả, ngươi thêu thêm một cái cho bổn cung là được rồi, đúng lúc bổn cung cũng nhìn hình “uyên ương hí thủy” kia cũng thấy ngán rồi, lại thêu hoa văn khác đi.”
Quỳnh Phương cũng chẳng còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Trang Minh Tâm rửa mặt rồi mặc đồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-tac-hoang-hau-my-thuc-nhan-sinh/1057611/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.