Chạng vạng tối lúc Dục Cảnh đế tới Chung Túy cung dùng vãn thiện, cùng tán gẫu với Trang Minh Tâm: “Trẫm sai người mang trân châu tới cho nàng, nàng đã nhìn hay chưa?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp thấy rồi, viên nào cũng tốt, đa tạ hoàng thượng nhớ tới thần thiếp.”
Dục Cảnh đế đắc ý hất cằm một cái, nói bằng giọng chú tâm nhưng không rõ ràng: “Nàng khảm mấy cây trâm cài, còn dư giữ lại làm trà sữa trân châu đi, dùng hết rồi trẫm đưa thêm cho.”
Cái trò đùa gì đây?
“Phụt…” Trang Minh Tâm bị lời nói của hắn dọa cho hoảng sợ chút nữa thì phun hết canh bún trong miệng ra ngoài.
Cũng vì nàng thuận miệng nói một câu “Chờ đến lúc ly trà sữa và ống hút làm xong thần thiếp sẽ làm trà sữa trân châu cho hoàng thượng.” Nhưng trân châu đó không phải là trân châu này đâu!
Dùng trân châu to như bụng ngón cái mà hắn đưa tới làm trà sữa trân châu là muốn nhai đến gãy răng hay sao? Hay là muốn bị nghẹn chết?
“Đồ khốn, nàng phun vào trẫm làm gì?”
Dục Cảnh đế bị phun canh bún, hơi bật dậy khỏi ghế nhỏ bọc gấm.
“Ấy, hoàng thượng thứ tội, thần thiếp không cố ý.” Trang Minh Tâm vội vàng rút khăn lụa từ trong vạt áo, tiến lên thay hắn lau mặt.
Dục Cảnh đế cướp lấy khăn tay bắt đầu tự lau mặt, vừa lau vừa oán hận: “Ăn mấy hớp bún của nàng có thể đáng mấy đồng tiền, nhiều đến nỗi chán ghét trẫm như vậy sao?”
Xem ra nàng không nói thật không được, nàng cũng không thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-tac-hoang-hau-my-thuc-nhan-sinh/1057607/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.