GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC ~
Tăng nhân vừa đến toát vẻ dịu dàng, trong veo như nước, cậu cũng mặc áo tăng trắng và đi giày vải, trông tựa mây vờn quanh núi, vừa thấy đã biết không tầm thường.
So với Thanh Đăng đại sư đã xuất thần đến độ có thể tự khiến mình mờ nhạt trước mặt người khác thì Thù Vọng còn trẻ, rực rỡ nở bừng, đôi mắt vô thần thấp thoáng Phật quang, ai nấy đều nghĩ ngay rằng đây là cao tăng Thượng Vân tự.
Sau khi gặp Hạc Kinh Hàn rồi lại Thanh Đăng, tu sĩ nơi đây đã lắng đọng hơn nhiều, không ngạc nhiên trước bất kỳ ai đến nữa… mới lạ! Họ đang kích động lắm ý! Giờ mà viết bài lột tả những điều mắt thấy tai nghe gửi cho tờ Tu Sĩ Kiến Văn Lục thì chắc kèo sẽ sốt xình xịch, có khi còn nổi tiếng khắp cõi tu chân đấy nhé!
Thù Vọng chưa ngộ được tác phong khiêm tốn của sư phụ, cậu thờ ơ với ánh mắt của quần chúng bởi vốn đã bị mù, đi thẳng đến trước mặt bọn Giang Trừng, chào từng người.
“Sư phụ.”
“Giang Trừng tỷ tỷ.”
“Hạc tiền bối.”
Sau cùng mới đưa mắt sang Hạch Đào Nhỏ đang ôm đùi Giang Trừng, mỉm cười hỏi: “Còn đây là Hạch Đào Nhỏ nhỉ? Ba năm trước Hạch Đào Nhỏ còn bé, chắc không nhận ra ta… Ơ?”
Thù Vọng ‘ơ’ là vì mình chưa dứt lời mà Hạch Đào Nhỏ đã buông mẹ ra, lạch bạch chạy tới ôm chặt đùi cậu, chẳng lạ lẫm gì hết.
Ánh mắt của Giang Trừng, Thanh Đăng và Hạc Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390556/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.