ẤY CÒN THIẾU THÀNH VIÊN.
Hoà thượng Thượng Vân ngơ ngác đứng ngắm phong cách mới của Thanh Đăng đại sư hồi lâu, bắt gặp ánh mắt vẫn thản nhiên của chàng thì sực tỉnh, vội gói ghém vẻ kinh hoàng, chắp tay nghiêm túc mà thưa: “Thanh Đăng sư tổ, trụ trì sai tôi đến báo tin.”
Hắn còn thảng thốt, nhủ thầm ôi thôi tu hành chưa đến chốn mới thất thố trước cảnh này, chẳng qua cũng chỉ là vẻ ngoài, cớ gì hoang mang như thế. Thanh Đăng sư tổ thì sao, gặp chuyện vẫn hoài điềm nhiên, đúng là sư tổ!
Hoà thượng nọ thêm kính nể và càng muốn học hỏi Thanh Đăng hơn nữa. Hắn xốc lại tinh thần, đón ánh mắt của đại sư, nhớ lại lý do mình đến, lấy làm buồn đau, cúi người thật sâu: “Nhược Viễn sư tổ – một trong ba vị sư tổ trấn thủ Thiên Cảnh đã toạ hoá.”
Các bậc đại năng đang toạ trấn Thiên Cảnh hòng kéo dài vận khí cõi tu chân đến từ khắp các tông môn lớn, phần lớn những nhân vật lánh đời bao năm này đã sắp đến chặng cuối của cuộc đời, song vẫn chưa đạt ngưỡng đột phá. Cõi tu chân lâu nay vắng bóng tu sĩ vượt ngưỡng Độ Kiếp lên tiên Phật, sang một thế giới khác.
Mỗi phái thường cử ba vị đại năng đến Thiên Cảnh, cách khoảng lại đổi đồng môn, ngoại trừ Thượng Vân tự. Ba vị đại năng Thượng Vân chưa từng rời vị trí, tự nguyện toạ trấn nơi ấy.
Họ đã sống hằng bao năm tháng, toạ hoá vì chúng sanh hẳn là ước mong cuối đời.
Thanh Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390552/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.