Chương trước
Chương sau
HÀNH TẨU BÊN NGOÀI.

Yêu tu râu quai nón nom có vẻ bê tha này tên là Côn Thủy, nguyên hình là cá côn - một loại yêu thú có kích thước khổng lồ, Giang Trừng từng thấy hình trong tạp chí Yêu thú rồi. Cá côn sống ở biển, có cái miệng gồm ba tầng răng nhọn chiếm gần nửa quả đầu, dẫu dưới biển sâu có vô vàn yêuthú thì vẫn thuộc hàng không dễ trêu vào.

Nhưng loài hung thú ấy thời khắc này lại hóa thành người và đến lánh nạn ở thành trì tu chân ven biển của nhân loại, có thể thấy lòng biển VôTận đã vô cùng nguy hiểm.

"Ngoại trừ tử giới xuất hiện trên mặt biển, trong lòng biển cũng đã xuất hiện tử giới, chỉ vì tu sĩ loài người chưa xuống biển nên chưa pháthiện, mảng tử giới trong lòng biển khổng lồ hơn trên mặt biển nhiều, tôi ở gần đấy, rốt cũng bị ép phải chuyển đi, không chỉ tôi mà yêu thú ởvùng biển đấy đều đã cuốn gói hết cả." Ánh mắt Côn Thủy dài dại, GiangTrừng hỏi gì gã bình tĩnh đáp nấy.

Đương nhiên gã sẽ chỉ tiết lộ những điều không mấy quan trọng với mình,nếu Giang Trừng hỏi chuyện bí mật một chút, tiềm thức Côn Thủy phảnkháng rất kịch liệt, tất không hiệu quả. Vì thế, Giang Trừng hỏi rất cẩn thận.

"Bọn ông rút khỏi nơi ấy là vì trong tử giới có thứ gì nguy hiểm à?"

Côn Thủy ngập ngừng giây lát mới đáp: "Không biết, nhưng tử giới sẽ thôn tính hết mọi vật, nó ngốn tất cả những thứ tồn tại trên vùng mình chiếm được, không đi sẽ bị nuốt chửng, nguy hiểm lắm."

Giang Trừng nhịp nhịp ngón tay trỏ xuống bàn, ngoái đầu nhìn bầu trờitrập trùng mây đen đàng xa. Cô tiếp xúc với tử giới nhiều hơn ngườikhác, cô tận mắt chứng kiến mảng tử giới đầu tiên xuất hiện ở sơn pháiXuất Trần, khi ấy nó chỉ khiến người ta chấn động chứ chẳng có vẻ gì làquá nguy hiểm, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nó đã khiến nhân loại phải kiêng dè hơn thêm.

Sau này, lúc ở mộ U Tổ, cô còn từng cùng đại sư lên tử giới, bên trongđấy rỗng không nhưng Giang Trừng luôn cảm thấy bất an, trộm nổi gai ốcsuốt, song chẳng phát hiện được gì. Tử giới, rốt cuộc là thứ gì? Chỉ làmột thế giới đã chết bỗng dưng xuất hiện? Không, chẳng thể nào đơn giảnnhư thế.

"Nó nuốt cả vật sống lẫn vật chết và cả không gian của thế giới này, không gian bị nó chiếm lấy đều biến mất hết."

Nghe Côn Thủy nói thế, tay Giang Trừng khựng lại, đột nhiên trợn trừngmắt, lộ vẻ không tài nào tin nổi. Cô nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.

Những mảng tử giới mà cô tiếp xúc đều xuất hiện trên trời, cao xanh vốnchẳng có gì, cô chỉ cảm thấy bị che mất một khoảng thinh không, nhưngnếu tử giới xuất hiện dưới đất, ở các thành trì người đến kẻ đi thì sao? Chúng sẽ chồng lên nhau ư? Không, tử giới sẽ chiếm lấy chỗ vốn dĩ, cũng có nghĩa tử giới chính là một cái miệng khổng lồ sẽ nuốt trọn khônggian vốn có của thế giới này, lấp chính nó vào đấy.

Nếu tử giới xuất hiện trên mặt đất, thành trì nơi ấy, thậm chí cả nhữngngười chưa kịp rời đi đều sẽ biến mất toàn bộ. Hiện thời đất liền vẫnchưa xảy ra tình trạng này, nhưng tất cả tử giới đã xuất hiện đều đangbành trướng không ngừng, lan đến mặt đất hồ như chỉ là vấn đề thời gian. Tử giới lan tràn, con người có thể chuyển nơi ở, nhưng nhỡ một ngày nào đấy, tử giới chiếm cứ toàn bộ thế giới thì sao? Cư dân của thế giới này biết đi đâu được nữa?

Có phải sẽ như những cư dân từng sống ở tử giới? Nhưng nơi ấy đã xảy rachuyện gì mà lại thành cõi chết thế kia? Những sinh linh nơi ấy, dù sống hay chết, đã biến đâu mất rồi? Cả thảy đều bỏ ngõ.

Đến cả người không thuộc thế giới này như Giang Trừng, lúc này đây cũngphải toát mồ hôi lạnh vì những phỏng đoán ấy. Đúng là thế giới này rấtrộng lớn, nhưng theo sự xuất hiện ngày càng nhiều và tốc độ lan trànngày càng nhanh của tử giới, ngày tận thế cách họ đã không còn xa nữa.

Giang Trừng biết, ắt hẳn các lão tổ thuộc những tông môn lớn đã có những suy đoán riêng, có lẽ đại hội Thiên Cơ lần trước được mở ra để họp bàncách giải quyết, song đến nay vẫn chưa công bố tin tức chính xác, có thể thấy vấn đề tử giới này rất hóc búa, đến các lão tổ cũng chưa tìm đượcbiện pháp áp chế.

Tạm nén sầu lo vào lòng, Giang Trừng lại dồn tâm trí vào việc tìm kiếmtung tích sư phụ. Rõ ràng đã sắp xảy ra chuyện lớn, thời khắc này, sựmất tích của sư phụ sẽ đẩy dòng Bạch Linh của họ vào muôn trùng nguy cơ, đã không đơn thuần chỉ là an nguy của mỗi sư phụ mà còn liên quan đếntất cả đệ tử bọn cô.

Phải tức khắc tìm được sư phụ!

Giang Trừng hỏi Côn Thủy thêm vài câu về tình hình dưới biển Vô Tận, sau khi nắm bắt khái quát thì không dừng chân lâu, cô trực tiếp đội mưa rời đi.

Cô không thể cứ đi thẳng đến tử giới trong lòng biển để dò thám được,phải đến hòn đảo thuộc cụm bảy mươi bảy hải đảo gần tử giới một chútnghe ngóng đã. Nay hòn đảo gần tử giới nhất là đảo Thích Gia, nghe tênđã biết họ Thích là gia tộc tu chân lớn nhất trên đảo này rồi.

Sóng bên bờ đã dịu hơn nhiều, chỉ trong thời gian ngắn, mây đen xa kiabắt đầu tan bớt, vừa đến bờ biển ngoài thành, Giang Trừng đã thấy mộtngười ngự kiếm vội vàng bay thẳng về phía biển, trông còn gấp gáp hơn cả cô.

Mở tấm bản đồ vừa đổi được ra, bấm quyết tìm hướng đi xong, Giang Trừng cũng phất áo ngự kiếm lao đến nơi mây đen đang tụ họp.

Biển Vô Tận không chỉ có sóng là nguy hiểm, có lẽ nên nói thứ hiền nhấtchính là những ngọn sóng trông dữ dội ấy, đám hung thú ẩn nấp dưới lòngbiển, chực chờ săn mồi mới thực sự nguy hiểm. Đâu phải tất cả yêu thúđều có thể tu thành người và mở mang linh trí, phần lớn cư dân của biểnchính là đám ăn thịt hung tàn kia.

Một con hung thú với cái mồm khổng lồ đầy răng cưa bỗng xông vù ra khỏimặt biển, chồm đến đớp Giang Trừng đang bay. Giang Trừng đã ngự kiếm ởđộ cao an toàn rồi, nhưng con hung thú này thực sự rất to, lúc mở to mồm lao đến chỗ cô, cái đuôi với chiều dài bằng nửa cơ thể vẫn còn nằm dưới nước.

Trông thì kinh khủng nhưng Giang Trừng đã ngự kiếm lướt qua đám răngtrong cái mồm há to của nó, tư thái vô cùng thong dong. Con hung thú nọchỉ nhờ vào chiêu búng người này để đớp Giang Trừng, giờ cô lách mất, nó đành hậm hực rơi lại xuống biển, tiếp tục núp chờ con mồi kế đến.

Bay giữa biển, không phải cứ cách mặt nước đủ cao là an toàn, vì chẳngai rõ trong lòng biển có những loại yêu thú kỳ lạ gì, thậm chí rất nhiều loài có thể phóng vụt lên kéo tu sĩ đang ngự kiếm trên trời xuống đấy.

Giang Trừng ngự kiếm rất tốc độ, thế là cô nhanh chóng trông thấy tu sĩđi biển ngay trước mình ban nãy. Vị tu sĩ ấy đang gặp nguy hiểm, một đàn yêu thú mình dài nửa mét rộng một ngón tay trông như chỉ đen liên tụcphóng từ dưới biển lên chỗ y, tốc độ cực nhanh vang tiếng xé gió, GiangTrừng liếc thoáng qua đã nhận ra đấy là loài rắn Hải Tiêu.

Loài rắn này sống trên mặt biển, mình mang kịch độc, khốn nạn nhất làlại tập trung theo bầy, vài trăm con cùng hành động. Yêu thú biển, những loài vô cùng mạnh sẽ sống đơn lẻ, còn lại sẽ tụ tập quần cư.

Giang Trừng tức khắc bay sang, mười mấy chiếc châm đen kẹp giữa các ngón tay thoắt cái đã lấp lóe ánh vàng, đâm phọt óc mười mấy con rắn HảiTiêu đen. Đám rắn bị cô phóng châm qua đầu rơi đồm độp xuống biển rồi bị đồng loại xé xác làm thịt, mặt biển loang loáng sắc đỏ nhạt.

Dùng cách này giải nguy cho tu sĩ nọ, Giang Trừng không đến quá gần,thấy y có thể tự ứng phó được rồi mới chắp tay chào một cái. Tu sĩ nọvội trả lễ, khua tay ném một vật cho cô, cao giọng: "Đa tạ đạo hữu ratay cứu giúp, xin nhận chút quà mọn này."

Hai người không cùng hướng tách ra từ đây, Giang Trừng cất viên minhchâu to cỡ trứng bồ câu ấy vào túi trữ vật, tiếp tục lên đường.

Trong thời gian lịch luyện, cô đã giết rất nhiều người, cứu không ítngười, đương nhiên cũng từng được người cứu. Đi đường thấy người gặpnạn, những tu sĩ xuất thân chính thống thường sẽ ra tay giúp đỡ, trừtrường hợp quá nguy hiểm, tự thấy không làm được gì hoặc những kẻ lòngdạ bất chính, tham sống sợ chết hay tử thù của nhau mới nhắm mắt làm lơ.

Trong cõi tu chân đa phần là khung cảnh hòa thuận hữu hảo này, đám cặnbã ác độc kia vẫn thuộc số ít. Có kẻ ích kỷ, ắt cũng có người nhân từlắm thay.

Càng đi ra xa, càng có ít yêu thú đột nhiên lao ra đớp cô. Giang Trừngthầm nhủ, yêu tu Côn Thủy nói đúng thật, lòng biển xa này hẳn đã bị tửgiới nuốt mất, thế nên đám yêu thú dữ tợn vốn cư trú nơi đây lũ lượt dời về vùng duyên hải khiến nơi ấy nguy hiểm hơn nhiều, càng đến chỗ sâu,yêu thú trái lại càng ít.

Giang Trừng đứng trên kiếm dõi mắt thật xa, cô đã có thể thấy rất rõmảng tử giới treo ngược trên biển rồi. Cũng như mảng ở mộ U Tổ, từngkhối kiến trúc đen nặng trĩu tử khí, khiến vùng biển nó che lấp mấtnhuốm mùi chẳng lành theo.

Giang Trừng định lên đường đến đảo Thích Gia, cách đấy không xa bỗngvọng tới tiếng kêu cứu của một cô gái, nhớ lại chuyện nữ tu mất tíchliên tục xảy ra gần đây, cô tức khắc lao về phía nọ.

Nhưng đến nơi rồi Giang Trừng mới phát hiện ở đấy không chỉ có mỗi côgái mà còn cả hai chàng trai, có vẻ ba người này thuộc cùng một tôngmôn, hai nam tu đang bảo vệ nữ tu vào giữa, gắng sức khua kiếm chém bầydơi đông nghịt xung quanh.

Bầy dơi có đầu to bằng quả bóng đá lại đông những vài trăm con này vừanhìn đã biết khó nhằn, chẳng trách ba người nọ tái xanh cả mặt, nhất làcô gái ở giữa, tiếng thét chói tai kia đã lẫn âm khàn. Mục tiêu quákhoai, rõ ràng là xông vội qua cũng vô dụng, phải nghĩ cách khác mớiđược, Giang Trừng đứng đấy suy xét thật nhanh.

Ba người đã trông thấy Giang Trừng bay đến, mới đầu sáng bừng ánh mắt,nhưng khi chứng kiến cô ngừng lại, hai chàng trai thở dài, cũng biết tuvi cô không cao, đại khái sẽ không mạo hiểm tính mạng đến cứu người lạnhư họ. Nhưng cô gái ở giữa lại cắn môi, nhìn Giang Trừng đứng ngoàivòng dơi vây, thình lình bảo hai chàng trai: "Đại sư huynh nhị sư huynh, chúng ta dụ đám dơi hút máu này sang chỗ tu sĩ kia đi."

Chàng trai thấp hơn nghe thế, kinh ngạc thốt lên: "Sư muội, làm thếchẳng phải dồn cậu ta vào chỗ chết ư, mình không thù không oán..."

"Đại sư huynh! Gã không chết thì chúng ta chết! Huynh muốn chết ở đâynhưng muội thì không! Nhị sư huynh, mau. chúng ta sang đấy!" Ả kéo gãtrai cao hơn, van nài.

Gã ta nghe vậy, ánh mắt lóe tia tàn nhẫn, trước khi thực sự làm thế, ánh mắt gã nhìn sư huynh mình ngập tràn ghen ghét, thừa lúc y không chú ýđã đẩy y lên trước thu hút không ít dơi hút máu, sau đó đạp y rơi xuốngrồi kéo cô gái nọ lao đến chỗ Giang Trừng.

Giang Trừng đã thấy hành vi của hai kẻ này, khựng lại động tác chuẩn bịgiúp đỡ, dứt khoát xoay người rời đi. Cô đã gặp kha khá loại người nhưvậy, không thể cứu.

Thấy cô định chạy, hai kẻ nọ hốt hoảng, gã trai nghiến răng lôi mộtchiếc lọ nhỏ ra từ túi trữ vật, nhanh tay ném về phía Giang Trừng, lọ nổ giữa không trung, chất lỏng đỏ tươi bên trong tung tóe cả, một ít rơixuống biển, phần lớn tưới lên người Giang Trừng không kịp tránh.

Chứng kiến hành động của gã ta, ả kia kinh hãi: "Nhị sư huynh, sao huynh lại ném nó đi, chuyến này chúng ta toi công rồi! Biết ăn nói thế nàovới sư phụ!"

"Muốn sống, về nhớ câm mồm lại!" Gã ta gắt vội, ả rúm ró im bặt, chỉ hằn học nhìn sang Giang Trừng.

Còn Giang Trừng, nhìn đám dơi khổng lồ bay về phía mình, mặt mày cô cònkhó coi hơn. Lật tay bắn châm vàng về phía hai kẻ đã đến gần kia. Chúngvội vàng tránh đi, song châm vàng vừa mảnh vừa nhiều, né mấy cũng dínhmười mấy lỗ nhỏ, chúng liên tục rên đau.

Giang Trừng muốn giải quyết hai kẻ này gọn lẹ hơn nhưng đám dơi hút máukia quá tốc độ, nếu còn dây dưa sẽ toi mạng nơi đây, thế là cô mặc kệchúng, bắt đầu chạy trốn bằng vận tốc nhanh nhất.

Lũ dơi chẳng màng đến ai khác nữa, chỉ chăm chú đuổi theo Giang Trừng.Giang Trừng liếc chất lỏng màu đỏ trên người, lấy ngón làm dao tước bỏvạt áo dính dớp. Vạt áo ấy nhanh chóng rơi vào đám dơi, cuồn cuộn biếnmất giữa tiếng kêu chít chít, chỉ còn vụn vải tơi tả.

Phần nhiều dơi vẫn đang đuổi theo Giang Trừng, cô nhìn cánh tay cũngdính đầy chất lỏng lau mãi không sạch kia, nó cứ như đã ngấm vào da,khiến tay cô ánh đỏ, vô cùng kỳ dị.

Đám dơi bám riết chẳng buông, Giang Trừng dùng mọi cách vẫn không thoátnổi, cô liếc mảng tử giới trên không đang dần xa mình, bất thình lìnhlao xuống mảng tử giới dưới biển.

Giang Trừng chỉ muốn thử thôi, nào ngờ đến vùng tử giới, đám dơi kiathực sự đã ngoan hơn nhiều, Giang Trừng nhìn vạt biển yên ả ôm trọn lấytử giới bên dưới, lại ngó đám dơi hút máu tuy đã im lặng nhưng vẫn theosát sau lưng rồi hít sâu một hơi, lao mình xuống biển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.