"Anh lại muốn giở trò gì, mình lui xuống trước hẵng bàn, được không?" Giang Trừng mệt mỏi thốt lên.
Cô thực sự đã thấu tỏ toàn bộ "thuộc tính" của đại sư tà mị rồi, lãochính hiệu là một họa hại to tướng khác lướt qua cuộc đời cô, chẳng nhầm đi đằng nào được! Mà sao lão lại ngứa tay thế kia! Trong mấy phim bomtấn, lão thuộc tuýp ưa tò mò thích chết, sẽ lên đường trong mười phútđầu tiên, chắc luôn!
So với sự mất bình tĩnh của Giang Trừng, đại sư tà mị vẫn nhởn nhơ nhànnhã, hào hứng chỉ đóa hoa kiều diễm đang quyến rũ đong đưa giữa ánhdương trên một cột đá cao, "Nó, đẹp tuyệt nhở."
Thấy ánh mắt ngập tràn nôn nao của y, Giang Trừng dẹp luôn ý định chạytrốn ngay, đơ mặt ha hả đôi tiếng, "Không những đẹp mà còn toát lên khíchất bảo vật quý hiếm ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa, nếu không làm gì có chuyện được gác bởi con linh thú lớn nhường kia?"
Trước mặt họ là một con cự long trắng vừa tỉnh giấc, thân rồng óng ánhđẹp đẽ, râu tóc phất phơ tự nhiên, đôi vuốt sắc vừa nhìn đã biết sở hữulực sát thương cực lớn giẫm đất cuốn bụi, đôi con ngươi đỏ thẫm lưu lyhệt hai chiếc đèn lồng nhỏ long lanh đang nồng nặc sát khí nhìn chằmchằm hai kẻ xâm nhập.Read more…
Nếu Giang Trừng không phải là người đang bị cự long trắng chòng chọckhóa mắt, có lẽ cô đã nức nở trước vẻ đẹp khó tin của con rồng phươngđông thường được khắc họa trong các hoa văn truyền thống này rồi. Ôinhìn mà xem, lông sừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390420/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.