"Mình là một người chính trực, khôngđược giậu đổ bìm leo!" Giang Trừng lại thầm răn bản thân lần nữa, ấntrái tim đang đập ngày càng nhanh của mình, hít sâu thở dài, rụt rè vénáo Thanh Đăng đại sư lên.
Thanh Đăng đại sư hôn mê được Giang Trừng đưa đến một gian phòng nào đógiữa tòa thành chết. Tối tăm phủ khắp, bầu không khí trong thành u ám âm trầm, không lâu sau khi đến, nhất là sau khi đại sư ngất đi, GiangTrừng đã thấy lòng mình nặng trĩu lạ lùng, ốc ác nổi đầy, nhưng khi nhìn sang đại sư đang mê man bên cạnh, cô bình tĩnh lại ngay.
Phải khám vết thương của đại sư rồi tìm một chỗ nào đó cho anh nghỉ ngơi đàng hoàng, chờ anh khỏe lại. Tuy nói ra nghe hơi thảm hại, nhưng nếukhông có đại sư, một mình cô không rời khỏi đây nổi. Hình như cô cứ luôn vào nhầm vào phó bản cao cấp trong khi mới chỉ là tân thủ, độ nhọ kể ra cũng chẳng vừa đâu.
Vẻ mặt lúc thiếp đi của Thanh Đăng đại sư thư thái hẳn, đang bị thươngnhưng anh không có vẻ gì là đau đớn, trông rất bình thường, góc nghiêngmái đầu gối lên tay Giang Trừng lúc cô dìu anh dậy kiểm tra vết thươngsau lưng nom bình yên lắm.
Giang Trừng cẩn thận vạch phần lưng áo anh ra, chểnh mảng ngắm hàng mithật dài thật rậm che phủ bọng mắt kia, ngoan ngoãn một cách bấtngờ.Read more…
Đại sư, ngoan á? Giang Trừng lặng lẽ dằn cơn si chực trào và đôi mắtđẹp-hóa mọi thứ của mình lại. Cũng do cái chứng "Tình nhân trong mắt hóa Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390409/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.