“Tôi thực sự không nói dối đâu, tôichỉ tình cờ có được một lá bùa truyền tống cự ly ngắn đấy thôi!” Gã khôgầy bị trói gô dưới đất, Giang Trừng đạp lên mặt gã, mũi kiếm lấp lánhánh vàng cách mắt lồi chưa đến nửa ngón tay.
“Ồ? Thế à?” Giang Trừng dứ dứ kiếm đến gần, như cười như không, “Vậy minói thử xem, nơi này cách chỗ sư tỷ ta xa không, và ta phải làm sao mớira ngoài được?”
“Không xa không xa!” Gã thở dốc, giọng thấp tha thấp thỏm, “Đây là nơiẩn náu của tôi, cách chỗ ban nãy không xa, chỉ ở ngay dưới đất thôi,tôi, tôi chỉ ngài cách ra ngoài, ngài tha cho tôi nhé!”
Giang Trừng cười hiền, đứng thẳng dậy, nhấc kiếm lên. Thấy mũi kiếm nguy hiểm rời xa mắt mình, gã gầy thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, gãcảm nhận cơn lạnh đến từ trán mình, chẳng kịp thốt một lời đã vong mạng.
Giang Trừng từ tốn rút kiếm ra khỏi trán gã, chùi giọt máu sơ ý vẩy vàotay, “Đã biết đây là đâu thì cần gì mi chỉ, ta tự ra ngoài cũng xongvậy.”
Dò xét kỹ cái xác này, thấy một con rắn mối đỏ thẫm xấu xí bò ra từmiệng xác, Giang Trừng trào dâng cảm giác không lành, cô thận trọng giết chết con rắn mối, cân nhắc một hồi lại nhóm lửa đốt trụi xác chúng, bấy mới ngẩng đầu quan sát kỹ căn phòng tối này. Bốn bức tường và nền nhàđầy những vết máu đã xỉn màu, hợp lại thành một đại trận.Read more…
Giang Trừng không nghiên cứu nhiều về trận pháp, nhưng nhìn sơ vài lầncũng rõ công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390404/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.