VUA BẠC.
Vớ vẩn thế nào lại rước vào ngườimột đồ đệ vừa thương tật đầy mình vừa già khú đế, hành trình đến sơnphái Xuất Trần mừng cưới của Giang Trừng lại bôi dài ra thêm. Không phải Giang Trừng muốn trì trệ mà là do thương tích của đại đồ đệ Phong HữuChỉ thực sự quá nặng, trước đó ngay cả nói chuyện còn khó mà vẫn dongdài cả một lúc lâu, suýt nữa đã tắt thở quy tiên rồi.
Đã trở thành đồ đệ của mình, Giang Trừng không khách sáo nữa, dứt khoátvác gã dở sống dở chết này lên lưng, tạm thời trọ lại một tiểu viện yêntĩnh ở thành tu chân.
Thương tích của Phong Hữu Chỉcần được điều dưỡng bằng đủ loại linh đan diệu dược, nhưng Giang Trừnglại rõ là nghèo. Đúng là tiền bạc không có khó hành sự, tới đâu cũngvậy. Khu này đã gần sơn phái Xuất Trần, trên bảng săn cấp thấp chẳng còn nhiệm vụ gì có thể nhận, hơn thế nữa, Giang Trừng lại đang chịu nộithương, chả kém thương binh là mấy, không tiện làm nhiệm vụ.
Giang Trừng âu sầu cả đêm, hôm sau sang phòng thăm mới thấy đồ đệ đã khỏe hơn hôm qua nhiều, đang ngồi tựa thành giường đọc sách, tay gõ đầu giườngmiệng khe khẽ ngân nga, khoan thai nhởn nhơ lắm.
Giang Trừng ngạc nhiên, thuốc sư phụ đưa tốt dữ thần vậy á! Hôm qua cô cũng uống mà, sao không hiệu quả như này!
Đồ đệ đã ngoài năm trăm tuổi như Phong Hữu Chỉ vừa liếc đã biết sư phụ nhỏ nhà mình đang nghĩ gì, bèn giải thích: “Vì đã xơi không ít đồ bổ nênsức khỏe con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390382/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.