LẠI GẶP HÒA THƯỢNG GIÀ.
Buổi đầu đến thếgiới này, trên đường tới chùa Thượng Vân cùng đại sư, không phải tất cảmọi người Giang Trừng gặp ở các thành trì của người phàm đều no ấm yênvui, nhưng tiếng nô đùa trẻ nít vang khắp ngõ, người qua lại rạng rỡ nói cười, hàng rong vỉa hè chào mời hồ hởi, quán rượu ven đường ồn ã tưngbừng, bầu không khí đầy sức sống chốn phố phường thân thương vô cùng.
Nhưng bây giờ, trên đường đến sơn phái Xuất Trần, Giang Trừng đã qua hơn mười thành thôn lớn nhỏ của người thường, hình ảnh mà cô bắt gặp nhiều nhấtlại là dân chạy nạn thiếu ăn kém mặc. Cả thửa ruộng mênh mông tịnh không bóng cỏ, rất nhiều làng mạc chẳng còn một ai, phủ kín cỏ dại cây khô.
Bảy năm, cô ở hắc thất bảy năm, thế giới bên ngoài đã vật đổi sao dời. Thời tiết thất thường, cây trồng không sống nổi, hạn hán, lũ lụt, sâu hại,động đất liên miên không dứt, với người phàm, thiên tai ồ ạt kéo đến như thế chỉ mang lại sự hủy diệt, ngày càng nhiều người chết, cũng ngàycàng nhiều người rời nơi chôn rau cắt rốn chẳng thể sinh nhai được nữa,chuyển đến nơi có lẽ khá hơn một chút.
Ở thế giớinày, kẻ đầu tiên Giang Trừng giết không phải tu sĩ mà chỉ là một ngườibình thường, thậm chí còn là kẻ đói đến mức bụng không ngừng reo, giếtgã chẳng tốn tý sức, đến kiếm cũng chẳng cần dùng.
Bấy giờ gã đàn ông nọ đuổi theo một đứa bé, tay cầm liềm mẻ, trông nhưđiên. Đứa trẻ kia gầy lắm, người chắc chưa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390366/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.