Gia Châu là nơi hoang vu hẻo lánh thiếu thốn đủ thứ, dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng trong nửa năm đầu khi mới đến đây, Tiểu Thất vẫn không tài nào quen nổi.
Khóc lóc với chồng? Chắc chắn không thể, mà dù có muốn cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, người ta tới đây để làm việc, không phải tới để đưa mắt đong tình với nàng. Nhưng đương nhiên, có nhu cầu sinh lý thì hắn vẫn sẽ đến tìm nàng giải quyết, vợ chồng mà!
Thế mục đích cuối cùng của hôn nhân là gì? Trở thành công chúa? Trở thành nữ đế? Sai bét. Xét cho rõ thì cũng chỉ là cùng bầu bạn đi trên đường đời.
Có thấy tủi thân không? Có chứ, cưới chồng tủi thân, không cưới chồng cũng tủi thân, ý nghĩa của cuộc sống chính là song hành cùng tủi thân và khó khăn, nếu không thì lấy đâu ra động lực để sống tiếp?
Hồng Phất không theo họ đến Gia Châu mà ở lại kinh thành trông nom nhà cửa, Vương ma ma tuổi đã cao, sức khỏe ngày một yếu, không thể chăm lo nổi cho cả phủ to tướng đến thế, vừa hay Tạ Tế Đường cũng muốn ở lại kinh thành, Tiểu Thất bèn để Hồng Phất ở lại, cho hai vợ chồng họ được đoàn viên.
Cứ nửa năm là Hồng Phất lại đến Gia Châu một thời gian, nhờ nàng ấy nàng mới biết được tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở kinh đô.
Ví dụ như cuối cùng Mã Khê Liên cũng đã sinh được bé trai trong lần mang thai thứ ba, chẳng hạn như Vạn Văn Tú và bà chị chồng cứng đầu cãi nhau huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-o-y/932943/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.