Thế là bằng một cách thần kỳ, Tiểu Thất bỗng trở thành Quốc Công phu nhân – cha Lý Sở qua đời sớm, chỉ có mỗi hắn là con nối dõi, vì vậy tước vị này còn có thể trao cho ai ngoài hắn đây. Cảm giác chẳng khác gì đang mơ, thậm chí khi rời khỏi hoàng cung, nàng vẫn lâng lâng như ở trên mây.
“Sao thế? Từ lúc xuất cung tới giờ không thấy nói năng gì.” Lên xe ngựa, buông rèm xuống, cuối cùng Lý Sở đã có thể thôi giả vờ đoan chính, xáp tới gần vợ, “Phấn khích quá hả?”
Tiểu Thất gật đầu rồi lại lắc đầu, chụp lấy tay hắn nói: “Đã phong tước thì có cần mở tiệc chiêu đãi không? Có cần tạ lễ với trong cung không? Có cần ban thưởng gì nữa không?”
Lý Sở gật đầu, những chuyện này đều là lệ thường.
“Nhưng mà…” Nàng mếu máo, “Chúng ta còn tiền nữa đâu.” Lúc nàng tiếp nhận sổ sách thì chỉ còn chưa tới năm ngàn lượng, sau khi đến kinh thành còn xã giao từng phủ một, cộng với việc chuẩn bị quà mừng thọ lần này, gần như tiêu hết tiền rồi. Mà nay còn phải chi trả tiền lương và sinh hoạt phí của gần trăm gia nhân ở ba tòa nhà, bọn họ đã ngửa tay đòi nàng, nàng biết đi đâu lấy tiền phát cho họ đây? “Chàng còn cười được à? Chốc nữa về cầm hết mấy thứ đao thương kia đi, thật sự không được nữa thì cầm luôn cả Ô Nhĩ Thanh.” Nghe nói Ô Nhĩ Thanh là bảo mã Tây Vực, dẫu có ngàn vàng cũng mua chẳng nổi, hắn chăm sóc cho ngựa còn chu đáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-o-y/932917/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.