Ví tốc độ phát triển của trẻ sơ sinh với tốc độ ánh sáng thì hơi quá, nhưng lấy tốc độ âm thanh thì lại chưa đủ, thế là Tiểu Thất định nghĩa nó nằm giữa hai từ ví von trên.
Nửa tháng sau khi Hằng Nhi chào đời, cu cậu đã hết dính dáng đến cụm từ miêu tả “con chuột con”, trái lại ‘sải bước’ gia nhập hàng ngũ trẻ sơ sinh mũm mĩm béo tròn, chuyện không có lông mi khiến mẹ nó u sầu đã bị ném vào quá khứ, bời bây giờ lông mi của nó còn dài hơn cả cha, giống y hệt mẹ mình, là ví dụ minh họa hoàn mỹ cho cụm “mắt tự điểm trang”.
Điều duy nhất khiến Tiểu Thất đau đầu là khả năng thể chất thần kỳ của con trai lại di truyền từ bên nội – quá ồn ào. Nàng và nhũ mẫu, cộng thêm hai nha đầu và một bà tử mà vẫn không đọ nổi sức nó, cũng may thằng bé sinh ra trong gia đình này, còn có người phục vụ chăm bẵm, chứ nếu là nhà bình thường thì đã để mặc nó tự lăn lê bò lết khóc lóc làm ồn rồi.
Hai mươi ngày sau khi con trai chào đời, Vương ma ma lặn lội từ kinh thành đến, một là để chăm trẻ và đồng thời cũng giúp Tiểu Thất lo liệu tiệc đầy tháng của Hằng Nhi.
Lý Sở được một tay Vương ma ma chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa cả hai đã vượt mức chủ tớ, nay thấy Hằng Nhi không khác gì cháu trai mình, thằng bé dễ ghét ra trò, lại được chăm kỹ nên rất được lòng người khác, làm bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-o-y/932909/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.