(*U lan chỉ Tiểu Thất, hoa sen là hạm đảm, chỉ người ở Hạm Đảm viện.)
Vốn ngày hỉ của Vạn Văn Tú được ấn định vào tháng Mười hai, nhưng bỗng sau đấy ở kinh thành truyền tin tới, rằng Trương lão phu nhân không khỏe, sợ khó qua khỏi mùa Đông năm nay. Hai nhà bàn bạc, quyết định tổ chức sớm hôn sự cho Trương Hán và Văn Tú, dù gì cũng là cháu ruột, nếu giữ đạo hiếu thì sẽ mất hẳn ba năm.
Thời gian gấp gáp, Vạn phu nhân không thể không tăng tốc sửa soạn của hồi môn, gần như mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn vài món vật dụng nội thất – vì chưa có nguyên liệu gỗ nên vẫn chưa xong.
“Phu nhân cuống vậy làm chi, cũng chỉ là mấy ván gỗ, đâu phải chuyện lớn.” Nhìn vẻ mặt sầu bi của Vạn phu nhân, Hà phu nhân nhếch mép, đoạn nói. Sau đại chiến Dương Thành lần trước, nàng ta đã bớt ganh đua với Vạn phu nhân, thường xuyên lại phủ tham dự “tiệc trà”, song nói năng vẫn rất khó nghe, chỉ cần mở miệng là có thể khiến người ta tức chết.
Vạn phu nhân cũng biết nàng độc miệng nên không chấp nhặt.
“Ở chỗ ta có mấy khúc gỗ đàn hương thượng hạng, phu nhân cứ cho người đến lấy.” Hà phu nhân nói.
Vạn phu nhân nghe thế, hai mắt sáng lên, “Chừng bao nhiêu?”
Hà phu nhân nhíu mày ngẫm, “Chắc chắn đủ làm mấy rương hòm.”
Thế thì đâu có đủ, “Phải làm bàn phấn, một cặp hoành phi, ngoài ra còn thêm vài giá treo.”
“Ở nhà ta vẫn còn mấy khúc gỗ hồng sắc.” Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-o-y/932906/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.