Thực ra phục vụ hắn lại thoải mái hơn phục vụ Vương ma ma, vì ban ngày hắn đều ở ngoài, chỉ tới tối mới về hậu viện, không phải ngày nào cũng ăn tối ở nhà, chỉ cần làm ấm giường trải sẵn chăn đệm, lại chuẩn bị trang phục cho ngày mai là được.
Đến ngày hai mươi sáu tháng Chạp, thức dậy từ khi sớm, trời tối om om, tới cuối chiều buông trời đổ tuyết phất phơ, tới lúc chong đèn thì đã biến thành mưa tuyết, Tiểu Thất thấy thế lại hớn hở ra mặt – cả kiếp trước lẫn kiếp này đều sinh ra lớn lên ở đất phương Nam, tuyết rơi là cảnh tượng lạ với nàng.
“Nương tử, tướng quân trở về rồi.” Thanh Liên ở ngoài phòng bẩm báo.
Tiểu Thất khựng lại, đặt áo khoác đang gấp dở xuống, nghĩ bụng hôm nay hắn về sớm thật, mọi hôm có thấy bóng người đâu.
Vừa vén rèm lên thì thấy Chu Thành đỡ hắn đi vào, trên người cả hai loang lổ vết máu, “Bị làm sao thế?” Sao nay về lại có máu?
“Có mấy kẻ đánh nhau, tướng quân can ngăn nên ra cơ sự này.” Chu Thành giải thích, “Quân y ở nội phủ băng bó rồi.”
Vì không tiện vào phòng trong, Chu Thành chỉ đỡ Lý Sở ngồi xuống ghế.
“Ngươi cũng về chữa thương đi.” Lý Sở nói với Chu Thành.
Chu Thành chắp tay với Lý Sở và Tiểu Thất rồi rời khỏi phòng – trời đã tối, y cũng không thể nán lại ở hậu viện được.
“Ngài ăn tối chưa?” Bỗng không biết phải làm gì, nàng hỏi bâng quơ.
Hắn lắc đầu, nói gì cơm tối, đến bữa trưa còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-o-y/932877/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.