9.
Hẻm Bình An rất sâu, đứng từ đầu hẻm nhìn vào với đi vào là hoàn toàn khác biệt.
Ban đầu tôi tưởng Chu Hải Yến giống như lời mọi người nói, là một tay xã hội đen chuyên thu tiền bảo kê. Vì vậy mới đi tìm anh.
Nhưng thật sự tiếp xúc mới phát hiện không phải vậy.
Anh là người tốt, mẹ anh cũng vậy.
Họ đều là những người rất tốt rất tốt.
Lòng can đảm dốc hết với tâm lý được ăn cả ngã về không tựa như quả bóng cao su căng lên rồi lại xì xẹp lép.
Trong người tôi chảy dòng máu của Đường Thế Quốc. Sống trốn không thoát, chết cũng không thoát được, phải chịu tra tấn mãi mãi.
Trên đường về, dì Chu nắm chặt tay tôi, Chu Hải Yến đi sau xách túi thuốc bác sĩ kê cho. Ấm áp như thể chúng tôi là người một nhà.
Tôi ước gì con đường này không có điểm kết thúc, có thể đi mãi thế này.
Nhưng tôi biết, đó là điều không thể.
Khi đi tới đầu hẻm, ảo tưởng nên kết thúc, tôi không còn lý do gì để ở lại lâu hơn nữa. Có nỗi buồn không tả được.
Tôi định lấy đồ đạc ra rồi về nhà.
Còn điều gì đợi tôi khi về nhà tôi không biết, chỉ nghĩ tới thôi thì thở đã thấy khó khăn.
Kỳ lạ là khi tôi vào cửa tìm ba bốn lần nhưng không thấy túi của mình đâu.
“Không vào đi, tìm hồn ở ngoài cửa à?”
Có lẽ vì tôi nên chậm trễ công việc, vừa về nhà Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-nho-co-nguoi-dang-doi/2851578/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.