33.
Màu nền của cuộc đời tựa hồ là nỗi buồn và sự cô đơn vô tận.
Khi một người bắt đầu có ký ức về một người khác, đó là khi duyên phận với người này đã đi đến hồi kết. Đáng tiếc là khi đó tôi không biết đạo lý này.
Vào một buổi sáng bình thường, mẹ ngủ rồi không bao giờ dậy nữa.
Bà uống thuốc, khi phát hiện thì không còn cứu được.
Đầu giường để lại một lá thư ngắn ngủi.
[Hải Yến, Thanh Thanh, mẹ xin lỗi vì đã rời đi theo phương thức không thể diện thế này. Nhưng cái c/h/ế/t không phải là điểm cuối cuộc đời, mà chính là sự lãng quên. Nếu cách để mẹ sống là quên đi mọi thứ thì thật ra mẹ đã c/h/ế/t từ lâu, chỉ là mãi sau này mới phát hiện.
Lựa chọn này mẹ đã quyết định từ rất lâu rồi, các con đừng đau buồn vì mẹ, mỗi người phải có con đường của riêng mình. Mẹ rất hạnh phúc khi có thể đi cùng các con một đoạn đường trong cuộc đời này, nhưng chỉ đến đây thôi. Còn có người đang đợi mẹ, ông ấy đợi mẹ đã lâu, đợi mẹ nhìn ngắm thế giới này xong thì đến đi cùng ông ấy, mẹ không đành lòng bỏ ông ấy cô độc một mình ở thế giới khác.
Thanh Thanh, mẹ muốn nói với con, mẹ cũng rất yêu con. Con chưa bao giờ là gánh nặng của mẹ, con đã làm vẹn tròn tiếc nuối của mẹ. Đời này có thể có được một cô con gái đáng yêu như con trong những năm cuối đời là vinh hạnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-nho-co-nguoi-dang-doi/2851566/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.