41.
Ngày đó, tôi đã nói “tạm biệt” với bóng lưng anh. Tôi cho rằng lần từ biệt này sẽ đợi nhiều năm.
Nhưng thực ra, ngày gặp lại phải đợi đến kiếp sau.
Vào một buổi sáng bình thường, tôi như thường lệ đi vào phòng giải phẫu, lại phát hiện trên bàn giải phẫu là người tôi muốn gặp nhất.
“Người chết tên Chu Hải Yến, 31 tuổi, nam, cao khoảng 186cm, nặng 75kg, thời gian tử vong 48 giờ trước…”
Sau đó tôi không còn nghe rõ, tai ong ong lên.
“Tiểu Đường, em quen người c/h/ế/t sao?”
“Không quen.”
“Vậy lần này em khám nghiệm tử thi đi.”
“Được.”
Tôi ra vẻ bình tĩnh, đàn anh nhìn tôi vài lần nhưng không nói gì.
Tôi tách bàn tay phải đã cứng đờ ra, lòng bàn tay nắm chặt một tờ 10 tệ nhàu nát đã được gấp thành hình tam giác nhỏ.
Tôi tưởng mình sẽ khóc rống, sẽ rít gào, sẽ la hét. Nhưng trên thực tế tôi không có cảm giác gì, cảm xúc như hoàn toàn rút mất, tim lặng như nước, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Thì ra khi con người đau khổ tột cùng sẽ đột nhiên bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức tôi tiến hành thao tác cả quá trình mà mặt không đổi sắc.
Cùng với thi thể của anh còn có một đoạn video ghi lại cảnh tra tấn dã man mà anh phải chịu đựng trong 30 tiếng đồng hồ.
Những kẻ buôn ma túy đó dùng lửa đốt anh, dùng búa đập nát xương anh từng tấc một, dùng roi quất vào miệng vết thương. Khi anh gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-nho-co-nguoi-dang-doi/2851563/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.