Anh Nam sau khi kiểm tra xong cho mẹ tôi, ba tôi và các chị cũng bước vào. Hôm nay là cuối tuần nên mọi người lại có mặt đầy đủ. Chị của tôi ai nấy đều đã kết hôn và tôi cũng đã có vài đứa cháu, nhưng tuyệt nhiên có lẽ bọn chúng không hề biết về sự tồn tại của tôi. Tôi đứng nép phía sau anh, tôi không muốn gây ồn ào và náo loạn tại nơi rất cần sự yên tĩnh cho người bệnh.
“Bác sĩ, hôm nay đã tốt hơn chưa.”
Anh Nam lắc đầu: “Như cháu đã nói rồi ạ, bệnh của bác gái cần phải phẫu thuật nhưng phẫu thuật cũng rất nguy hiểm, có thể sẽ không thể tỉnh lại.”
Ba tôi đi theo anh Nam ra ngoài nói chuyện.
“Bác sĩ, sẽ có bao nhiêu cơ hội để bà ấy khỏe lại?”
“Theo cháu nghĩ chưa đến 10% thành công.”
Ba tôi có nét ngơ ngác, ông quay đầu bước vào bên trong phòng bệnh. Tôi lúc này cũng không còn chút bình tĩnh, nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế hai bên mà thở dốc.
“Anh xin lỗi, không thể giúp gì cho em.” - Anh Nam ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa tay lau giọt nước mắt trên mi tôi vừa rơi xuống.
“Anh… không phải lỗi của anh, là lỗi của em.”
“Con người sống chết đã có số, em đừng tự trách bản thân, em không có lỗi, trong mắt anh em luôn là một cô bé vô cùng thông minh và hiền lành.” - Anh ân cần an ủi.
Tôi không đáp, tựa vào vai anh, đây là người đầu tiên trong suốt tám năn qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-yeu/2924460/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.