Dù trái đất có ngừng quay, dù hàng vạn con người ngoài kia có thay đổi ra sao, tôi vẫn không thể nào quên được gương mặt đó, nó như khắc ghi vào cái kí ức tồi tệ nhất. Vậy mà, anh lại quên mất tôi, quên mất anh đã khiến tôi đau đớn, vật vã ra sao. Hiện tại điều nực cười nhất, chính là anh nói thích tôi.
Tôi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ trên tầng hai của nhà hàng, cảm giác hiện tại chính là hận đến thấu xương. Tôi cứ nghĩ một ngày nào đó gặp lại, anh sẽ xin lỗi tôi, sẽ cũng giống như tôi mang một sự mất mát to lớn. Nhưng cái hiện tại đến thống khổ, chỉ một mình tôi chịu đựng, một mình tôi hận ý… còn Quốc Huy, vẫn vui vẻ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Lâm, người khách khi nãy, không phải là…” - Nhỏ Linh ngồi bên cạnh tôi, giọng nhỏ trùng xuống, có lẽ nhỏ là người duy nhất biết chính xác tôi và anh đã xay ra điều gì.
Tôi gật đầu.
“Nhưng sao tao thấy cứ là lạ, không giống thằng đó.”
“Thời gian thay đổi con người cũng,sẽ thay đổi, tệ hơn là Huy đã không nhận ra tao, hoặc cố tình không nhận ra.” - Tôi đáp, gục mặt xuống hai đầu gối.
“Cái gì mà không nhận ra sau những thứ tồi tệ nó gây ra cho mày. Lâm, mày tốt nhất tránh xa nó ra, đừng một lần nữa bị nó lừa gạt, quên hết đi, sống và nhìn về tương lai.”
Tôi đã hàng ngàn lần dặn lòng sẽ như vậy. Sẽ bỏ qua mọi thứ, sẽ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-yeu/2924456/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.