Sau giờ làm việc, tôi nói với Huy em sẽ qua nhà nhỏ Linh nên về trễ. Tôi cho xe chạy đến địa chỉ mà Tuấn Tú nhắn cho tôi. Thì ra là cậu ta hẹn tôi đến nhà cậu ấy.
Cổng không khóa, tôi bước vào bên trong thì nhìn thấy một đôi giày tây đặc bên ngoài, có lẽ Quốc Huy đã đến. Tôi bước vào bên trong thì nhìn thấy Quốc Huy đang ngồi ở phòng khách, trên tay cầm điện thoại như đang gọi ai. Có lẽ nghe tiếng động, anh ta quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, sau lại không gọi điện thoại nữa mà đặt xuống bàn.
Tôi bước đến, ngồi lên ghế nệm đơn, thong thả quan sát ngôi nhà này dường như chưa từng thay đổi sau chừng ấy năm, chỉ là bên ngoài đã cũ kỉ đôi chút.
“Sao em lại đến đây? Tuấn Tú cũng gọi em đến sao? Sao giờ này còn chưa thấy cậu ấy.” - Quốc Huy nhìn ra cửa nói.
Tôi nhẹ lắc đầu: “Cậu ấy không đến đâu, người muốn hẹn anh là tôi.”
Anh lộ ra tia kinh ngạc, sau đó liền nói: “Em tìm anh, sao lại thông qua cậu ấy.”
Tôi lười giải thích những gì anh ta thắc mắc. Tôi hít một hơi thật sâu, thu hết sự bình tĩnh nhìn anh.
“Năm đó, tôi nói tôi có thai… anh liền không tin một mực rời đi. Vậy vì sao anh biết cái thai là có thật.”
Tôi dò hỏi, từng câu nói ra mà dằng xéo tâm can. Tôi đã cố gắng để nó trôi đi, nhưng nhắc đến chuyện cũ này tôi không trán được run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-yeu/2924418/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.