Tôi đi ra hành lang bệnh viện, tôi không nghĩ lại mang thai trong thời điểm nhạy cảm này. Nếu Huy em biết sự tồn tại của đứa trẻ trong bụng tôi, liệu thái độ của anh sẽ ra sao, có vui mừng như lúc anh biết tôi mang thai Quốc Hưng.
Nghĩ về Quốc Hưng, về đứa trẻ đang dần hình thành trong bụng, tôi bỗng không biết phải làm gì trong lúc này. Tôi hận hai anh em bọn họ, chính bọn họ đã khiến tôi sống trong cuộc sống đầy hận thù, nếu không có Quốc Huy tôi đã an nhiên kết hôn với anh Nam, nếu Huy em không xuất hiện, tôi có thể đã không hận bọn họ như lúc này.
Tôi không muốn khóc, nhưng hiện tại lại khóc như một đứa trẻ. Tôi thấy mình thật cô đơn trong cuộc sống này, tôi ước gì thời gian có thể quay về lúc năm tôi mười bảy tuổi, tôi sẽ không yêu cậu học sinh có chiếc răng khểnh và nụ cười duyên ấy, tôi ước bản thân trút bỏ hết thù hận, tôi ước tôi chưa từng gặp Huy em.
"Lâm, sao em lại ở đây." - Anh Nam đi đến nhìn thấy tôi đang khóc thì tỏ vẻ kinh ngạc.
Tôi uất ức đến không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, nhìn thấy anh Nam, một người luôn bao bọc và che chở tôi càng khóc dữ dội hơn
"Em sao vậy, có chuyện gì đã xảy ra." - Anh Nam ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay khoác qua vai tôi an ủi.
Tôi choàng người rúc lên vai anh, tôi nghẹn ngào trong cổ họng không nói nên lời.
"Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-yeu/2924393/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.