Chương trước
Chương sau
Cảm giác bị giam lỏng đối với Lữ Minh Trâm mà nói quả thật không có gì kinh khủng hơn, đã vậy còn không có điện thoại, không máy tính, cảm giác cách biệt với người bên ngoài khiến cô vô cùng bức bối.

Sức khỏe không tốt, tinh thần không ổn, chẳng biết cô có thể chống đỡ đến bao giờ?

Bất lực nằm trên giường với thật nhiều suy nghĩ, thì đến hơn tám giờ tối, mẹ cô đến tìm. Bà ấy vào với khay thức ăn trên tay, trên khay còn có chiếc điện thoại làm cô lập tức chú ý tới.

“Mẹ, đó là điện thoại của con đúng không?”

“Ừm, có người nhắn tin nên ba kêu mẹ đem máy sang cho con, nhưng mà khoan hãy xem, ăn tối trước đã.”

“Mẹ đưa máy để con xem trước đã.”

Nghe mẹ nói vậy là cô vui lắm, vui tới mức hào hứng đi tới lấy điện thoại và ngay lập tức kiểm tra hộp thư tin nhắn. Sau giây phút đó, nụ cười lẫn ánh mắt hân hoan đều biến mất trong phút chốc, vì cô đã thấy dòng tin nhắn chia tay từ ai đó....

Cảm giác hụt hẫng chiếm lấy thể xác lẫn tinh thần cô gái, sống mũi đã cay, đôi con ngươi ửng đỏ và lệ sầu chan chứa hốc mắt, nhưng cô nào cho phép nó rơi khỏi bờ mi. Tay bắt đầu thao tác trên bàn phím, vốn muốn hỏi tại sao lại chia tay, thì lúc này Lữ phu nhân lên tiếng:

“Con không cần phải hỏi, vì cậu ta đã nhận tiền của ba con với điều kiện sẽ cắt đứt mối quan hệ yêu đương với con rồi.”

Thêm một lời nói như xát muối vào tim cô gái. Quả thật cô đang rất đau, nhưng dù đau, dù sốc cách mấy vẫn không để nước mắt rơi xuống, vẫn vờ đi như chẳng có chuyện gì to tát.



“Dù ba mẹ có làm gì đi chăng nữa, dù không có anh ấy, thì con cũng không

bao giờ kết hôn với người con không yêu. Nếu có thể, ba mẹ cứ giam cầm con cả đời này cũng được, vì mọi thứ đối với con bây giờ đều trở nên vô nghĩa cả rồi.”

“Lữ Minh Trâm, con nói vậy mà không thấy bản thân quá bất hiếu hay sao hả? Phận là con, cãi lời ba mẹ đã đành, bây giờ còn tỏ thái độ bất cần, ba mẹ chỉ muốn tốt cho con là sai sao? Lấy chồng cùng tầng lớp, không phải tốt hơn những kẻ thấp kém ngoài kia?”

“Người ta thấp kém, nhưng người ta cho con hạnh phúc, còn mấy người giàu, người mở miệng ra là nói muốn tốt cho con, nhung thật ra lại chẳng biết con cần cái gì.

Mẹ ơi, con gái bất hiếu rồi, nên ba mẹ đừng kì vọng gì ở con nữa.

Đúng là thái độ bất cần, bất hiếu như Lữ phu nhân đã nói. Lữ Minh Trâm của bây giờ chính là trái tính trái nết, không phải đứa trẻ ngoan ngoãn đặt đâu ngồi đó của ông bà nữa rồi.

Suy cho cùng thì cũng không thể oán trách cô, bởi vì suốt 28 năm qua cô đã phải hi sinh quá nhiều những ước mơ của mình để hiện thực hóa ước mơ của ba mẹ. Giờ là lúc cô cần sống cho bản thân mình.

“Con trách ba mẹ ép con lấy người con không yêu, vậy còn người con yêu thì sao? Cậu ta chọn tiền và bỏ rơi con rồi, đấy tình yêu có đúng nghĩa không?”

“Mẹ ra ngoài đi, con muốn ở một mình.” Cô lạnh nhạt cất lời.

Lữ phu nhân lực bất tòng tâm, bà đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên đòi lại chiếc điện thoại của cô.



“Đưa điện thoại cho mẹ. Con cần ăn uống và nghỉ ngơi nhiều hơn để tinh thần trở lại sáng suốt, đừng nhớ tới tên đàn ông tệ bạc đó nữa”

Lữ Minh Trâm im lặng, nửa chữ cũng không hé môi và tay cũng ngoan ngoãn đưa lại điện thoại như yêu cầu của bà ấy.

Cho tới khi chỉ còn lại một mình trong phòng, những giọt nước mắt yếu đuối mới vô thức rơi khỏi bờ mi. Đôi vai mảnh khảnh bất giác run lên theo từng tiếng nấc thê lương đến xé lòng. Có lẽ, cô sẽ bình yên hơn khi ngày đó không gặp người đàn ông ấy, có lẽ tinh thần sẽ an nhiên hơn nếu cô không đem lòng yêu hắn, để rồi bây giờ sầu giăng muôn lối, tim đau mắt ướt.

Sau tất cả mọi chuyện, cô cảm thấy mọi thứ còn lại trên cõi đời này thật tầm thường. Ba mẹ không hiểu, thương nhưng không phải là thương, cô đơn, lạc lõng khiến cô chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Càng nghĩ, bấy nhiêu buồn tủi, giận hờn càng thôi thúc Lữ Minh Trâm đi vào con đường tiêu cực. Bỗng dưng, cô đưa mắt nhìn xuống cổ tay của mình và muốn có một cảm giác đặc biệt gì đó để khoả lấp nỗi đau tinh thần ở hiện tại. Cô đang thật sự muốn giải thoát cho bản thân...

Còn Lữ phu nhân, sau khi quay trở về phòng thì lòng dạ cũng chẳng còn an yên. Bà nhìn sang chồng mình, người đàn ông lạnh lùng, thờ ơ ngồi trên sofa uống trà với tâm tình đắc ý, bởi vì ông vừa làm được chuyện khiến bản thân hài lòng, bà thật muốn biết ông ấy có quan tâm tới con gái một chút nào hay không?

“Ông à, có khi nào tiểu Trâm nó buồn bực, khủng hoảng quá mà sinh ra ý nghĩ dại dột không? Dù gì chúng ta cũng thật sự có chút quá đáng, ép buộc con bé quá mức nên tôi hơi lo...

“Minh Trâm là người mạnh mẽ, trước giờ luô suy nghĩ thấu đáo mọ chuyện, bà bớt nghĩ linh tinh đi.” Lữ Minh Tâm tuyệt nhiên bác bỏ nỗi lo của vợ mình.

Nhưng nói gì nói, bản năng của một người làm mẹ vẫn khiến bà không thể an tâm.

"Tôi chỉ sợ chuyện tình cảm làm ảnh hưởng nặng đến tâm lý của con bé..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.