Ở đời, mỗi người đều mong cầu một điều tuyệt vời dành riêng cho mình... Người mong chờ hạnh phúc, kẻ mưu lợi sa hoa, tiền tài và danh vọng.
Đối với Lữ Minh Trâm, cô chỉ mong ước vỏn vẹn được một lần làm điều mình thích, sống cuộc sống mình cần và tự do yêu người mình muốn. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô đã phải sống trong khuôn khổ gia đình, phải nghe theo mọi yêu cầu mà ba cô sắp đặt, từ nhỏ đã được dạy phải là người sống có hiếu, biết làm tròn trách nhiệm vì ba mẹ chỉ có thể sinh mỗi một mình cô là con và cô cũng đã làm tròn trách nhiệm suốt ngần ấy năm qua.
Giờ là lúc cô chợt rung động trước một người đàn ông, người khiến cô ngày nhớ đêm mong, trong lòng giăng kín tương tư.
Vậy mà, hắn đến rồi đi, dường như hắn không hề quan tâm cô...
Ngồi trên giường bệnh, Lữ Minh Trâm một mình giương mắt nhìn về hướng cửa sổ, nơi có khung cảnh mưa rơi tí tách như đang trêu đùa với tâm trạng buồn bả của chính cô.
Người con gái ấy đã ngồi như vậy rất lâu, cứ thả hồn theo cơn mưa mãi tới khi có người mở cửa bước vào vẫn không hề hay biết.
“Đã khoẻ chưa mà ngồi đó?”
Chất giọng đi cùng thái độ quen thuộc từ ai đó vang lên mới giúp Lữ Minh Trâm hoàn hồn trở lại. Cô biết là hắn tới rồi và dù thật sự rất nhớ hắn ta, nhưng cô không hề phản ứng thái quá lên, vẫn không quay lại nhìn hắn, mà chỉ trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-yeu-thuong/3644299/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.