Hơn nửa đêm, lúc mọi người hầu như đều đã ngủ say, thì tại phòng riêng của Lữ Minh Trâm lại có động tĩnh bất thường. 
Cánh cửa phòng có ai đó động tay vào, khiến nó từ từ hé mở. Sau đó, vốn dĩ cô đang ngủ rất ngon, thì chợt cảm nhận được luồng hơi thở kì lạ, thoang thoảng hương thơm và một chút ấm áp... Có lẽ lý trí cảnh giác nên ngay lập tức vực cô tỉnh giấc và kết quả khi đập vào mắt là gương mặt gian manh của người đàn ông đó. 
“Anh làm gì vậy?” 
Lữ Minh Trâm bàng hoàng ngồi dậy, tròn mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông vẫn đang bình thản cười ở phía đối diện. 
“Khó ngủ nên tìm tiểu thư nói chuyện một chút, có cần phải hãi hùng thế không?” 
“Có cần phải thế không? Nửa đêm nửa hôm anh canh lúc tôi ngủ, rồi đột nhập vào đây mà còn dám trưng ra cái thái độ thế hả? Chán sống rồi đúng không?” Lữ Minh Trâm trừng mắt, đanh giọng mà bày tỏ sự bất mãn. 
Huyền Ảnh Cơ lúc bấy giờ vẫn bình chân như vại, vẫn ngồi trơ trơ ra đó nhìn cô nàng tức giận. 
“Thật ra tôi sợ ngoài tôi ra còn có ai đó lén lút xông vào đây làm hại em, nên mới đích thân tìm tới trước để có gì còn kịp thời ứng phó.” 
“Cảm hơn ha, anh còn đáng sợ hơn cả kẻ xấu đấy, mau cút ra ngoài nhanh lên.” 
“Thích thì em tự đi đi, tôi quyết định rồi, đêm nay sẽ ngủ lại đây, không đi đâu hết.” 
Nói xong là hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-yeu-thuong/3644290/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.