Tô Ngọc Nhi cảm thấy lời nói của Bạch Nhược Phong không có tác dụng với Tiểu Bảo.
“Sếp Bạch, anh để tôi!”
Tô Ngọc Nhi nhanh chóng tiến sát lại gần cửa phòng tắm.
“Tiểu Bảo, em mở cửa cho chị đi có được không?”
“Tiểu Bảo, em mở cửa ra đi. Mọi người đang rất lo lắng cho em.”
“Tiểu Bảo…”
Vô ích thôi, lần này lời nói của Tô Ngọc Nhi chẳng còn tác dụng với Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vẫn không có động tĩnh gì.
Trong lúc lo sợ, Tô Ngọc Nhi tinh mắt nhìn qua một khe hở của phòng tắm.
“Mau lấy thang cho tôi!”
Bạch Nhược Đồng nhanh chóng đi vào kho lấy thang cho Tô Ngọc Nhi.
Chỉ vài phút sau, thang đã được đem tới. Tô Ngọc Nhi leo thang để vào bên trong với Tiểu Bảo.
“Ngọc Nhi, cô cẩn thận đấy!”
Tô Ngọc Nhi gật đầu rồi leo thang vào trong.
Không gian bên trong phòng rất hỗn độn, Tiểu Bảo không ngâm mình trong bồn mà ngồi im lặng dưới nền đất lạnh lẽo.
Gương mặt Tiểu Bảo đượm buồn không một chút sức sống. Vài phút trước, Bạch Nhược Đồng còn nghĩ đến Tiểu Bảo suy nghĩ đến cái chết. Anh rất lo lắng.
Tô Ngọc Nhi nhìn Tiểu Bảo với không gian hỗn độn như vậy, cô thật sự rất đau khổ.
Trái tim bé nhỏ của cô như hàng ngàn vết dao cứa vào, nó đang rỉ máu.
“Tiểu Bảo, em không sao chứ?”
“Tiểu Bảo, em làm cho chị lo lắng lắm đấy!”
Tô Ngọc Nhi vừa nói nước mắt cô vừa rơi khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-duyen-hoa-lai-la-yeu/2929259/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.