Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Nhi tỉnh dậy vẫn còn ngái ngủ.
“Tại sao lại ở đây chứ? Không lẽ hôm qua mình đã ngủ lại sao?”
Tô Ngọc Nhi vội vàng tỉnh giấc, cô nhanh chóng rời khỏi đây.
Tô Ngọc Nhi hớt hãi chạy xuống dưới lầu, Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo đang ngồi vào bàn dùng bữa sáng.
“Ngọc Nhi, chạy đi đâu thế? Dùng bữa đi.” Bạch Nhược Phong nhìn thấy dáng vẻ chạy trốn của Tô Ngọc Nhi khiến anh không thể không cười.
Xém một chút nữa Tô Ngọc Nhi đã nằm uỵch xuống sàn.
Haizz! Lại phải đối mặt sao?
Tiểu Bảo cũng góp phần vào lúc này: “Chị, ăn sáng đi.”
Tô Ngọc Nhi không thể từ chối, cô đi đến bàn dùng bữa cùng hai người.
Sau khi ăn sáng, cả ba cùng rời khỏi nhà.
Tiểu Bảo không để Tô Ngọc Nhi ngồi cùng anh mà lại để cô ngồi ghế lái phụ.
Như vậy là có ý gì chứ?
Trong xe, Tiểu Bảo bắt đầu nói chuyện về vấn đề ở trường mẫu giáo.
“Sắp tới trường con sẽ tổ chức ngoại khóa, yêu cầu ba mẹ đến tham gia cùng với học sinh.”
Nói đến đây, Tiểu Bảo chồm lên nói với Tô Ngọc Nhi.
“Chị… Chị tham gia cùng em nhé!” Tiểu Bảo nũng nịu với Tô Ngọc Nhi.
“Chị không thể tham gia cùng em.” Tô Ngọc Nhi từ chối với yêu cầu của cậu bé.
Sắc mặt Tiểu Bảo liền thay đổi, từ vui vẻ chuyển sang buồn bã, Tô Ngọc Nhi rất đau khổ khi nhìn thấy cậu bé như vậy.
“Được rồi! Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-duyen-hoa-lai-la-yeu/2929227/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.