Vào lớp, tôi kể cho Hà nghe. 
Nó nghe xong liền nhăn mặt trả lời: 
-Mày cứ để nó theo đuổi mày thế nào đã, biết đâu được đấy,nhỡ đâu thằng đó chỉ muốn trêu đùa mày thì sao?Hoặc chỉ là cảm xúc nhất thời thì thế nào, rồi nó đá mày như đá chó í con ạ. 
Nghe xong mà tôi hơi giật mình, Khánh sẽ không phải người như thế đâu,nhưng mà....Cậu ấy ưu tú như thế,nếu theo như lời Hà nói thì cũng có lý,soái ca sẽ không thích người như tôi đâu. 
Reng reng reng 
Chuông vào rồi Khánh mới vào lớp. 
Và chẳng biết trùng hợp hay không, cậu ấy đang nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi giao nhau vài giây. 
-Thầy bảo tớ thu bài tập toán._Khánh sực nhớ ra. 
Tôi giật nảy mình quay sang nhìn nó, nhưng nó lại cười rõ tươi. 
Cả lớp ai cũng ngay ngắn để tập vở ra bàn. 
Vậy lại chỉ còn mỗi tôi ư? 
Huhuhu,tại hôm qua về nhà cứ mải nghĩ về vụ theo đuổi mà quên làm bài tập toán. 
Đã thế lại không có thêm 'đồng phạm' lần này tôi chết chắc rồi. 
Thầy lại còn ghét tôi nữa,khổ thân tôi. 
Khánh nhìn bộ dạng đau khổ của Bảo Nhi mà ngán ngẩm lắc đầu. 
Biết ngay là cô ấy chưa làm bài tập mà,nhưng mà....cũng có một phần lỗi của cậu. 
-Cậu đưa vở toán cậu đây_Khánh bước đến chỗ Nhi mà nói. 
Ôi, lần này tôi chết chắc rồi. 
Lục sách trong cặp mà tâm hồn của tôi đang ở 18 tầng địa ngục. 
Ai ngờ cậu ấy không mang đi nộp(vì tôi là người cuối cùng bị thu) mà cầm tập vở của tôi về chỗ. 
Cậu ấy....cậu ấy đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-don-phuong/1211588/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.